CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 257

“Cháu biết,” Ishvar cười ngượng ngùng. “Cháu chẳng hiểu đã

có chuyện gì xảy ra nữa. Chỗ đấy xa lắm, chúng cháu chưa đến
đó bao giờ, và bọn cháu…”

“Lăn tăn làm quái gì,” Nawaz nói, giọng độ lượng. “Đi đến

một chỗ mới cảm giác lúc nào cũng xa hơn quãng đường trên
thực tế.”

“Phố nào trông cũng na ná như nhau. Dù có hỏi người đi

đường chăng nữa, phương hướng vẫn rất mù mờ. Ngay đến cậu
bé sinh viên dễ mến chúng cháu gặp trên tàu cũng gặp vấn đề y
như thế.”

“Phải hết sức cẩn thận khi nói chuyện với người lạ. Đây

không phải cái làng nhà các anh. Cậu bé dễ mến có thể thó tiền,
cắt cổ rồi vứt xác hai người xuống mương ngay tức khắc đấy.”

“Vâng, nhưng cậu ấy tốt lắm ạ, cậu ấy còn cho chúng cháu

uống chung cốc nước dưa hấu và…”

“Cái chính là, hai bác cháu anh có nhận được việc không?” “À,

có chứ ạ, chúng cháu sẽ bắt đầu từ thứ hai,” Ishvar nói.

“Tuyệt vời. Xin dành cho hai bác cháu rất, rất nhiều lời chúc

mừng và khen tặng. Vào nhà đi, ngồi đây với tôi nào, chắc hai
người mệt lắm rồi nhỉ. Miriam! Ba tách trà!”

“Ông thật rộng rãi quá,” Omprakash nói. “Hệt như ông trẻ

Ashraf.”

Câu mỉa mai ấy nói với Nawaz chẳng khác nào gãi ngứa cho

voi. “Ôi dào, giúp đỡ bạn của Ashraf là bổn phận của tôi mà. Giờ
hai bác cháu đã tìm được việc rồi, nhiệm vụ tiếp theo của tôi là
phải tìm cho hai người một chỗ để ở.”

“Có vội gì đâu, chú Nawaz,” Ishvar kêu lên, trong bụng hơi

gợn lo sợ. “Chúng cháu thấy ở đây là tốt lắm rồi, mái hiên nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.