CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 266

người mình cao hơn hẳn mặt đất, dù cứt có vun đầy lên cũng
chả sợ dính đít.”

“Mánh gì anh cũng thạo, chắc luôn,” Om nói, đoạn cả ba tụt

quần và ngồi xuống chỗ của mình trên đường ray.

“Mất tí thời gian là thông hết ấy mà.” Anh ta chỉ mấy người

ngồi trong bụi. “Tầm này mà ngồi kia cũng nguy hiểm phết đấy.
Trong ấy hay có rết độc bò linh tinh. Tôi chả dại mà phơi mấy
chỗ thịt mềm của mình trước mũi chúng. Vả lại, nếu đang ngồi
giữa bụi mà chấp chới ngã bệt ra, thế nào mông cũng bị gai đâm
chi chít.”

“Anh có kinh nghiệm về vụ đấy rồi à?” Om hỏi, thân hình cậu

đang đậu trên đường ray rung rinh vì cười.

“Ừ, kinh nghiệm của người khác. Coi chừng cái bô đấy,” anh

ta đe. “Khéo làm đổ hết nước, lúc ấy lại phải bê cái đít dấp dính
về nhà.”

Ishvar chỉ ước sao anh chàng kia im cho một phút. Ông

chẳng thấy mấy câu đùa của anh ta có ích lợi gì cho công việc
này, nhất là khi hậu môn của ông đang phản ứng rất tiêu cực
với cái toa lét công cộng. Cái hồi ông đi đồng ngoài trời, lúc còn
bé tí, dễ phải cách đây mấy thập kỷ. Ông vẫn nhớ mình đi cùng
bố, trong cảnh tranh tối tranh sáng của buổi tinh mơ. Khi ấy,
tiếng chim rộn lên nháo nhác, còn ngôi làng chìm trong im
lặng. Sau đó, hai bố con rửa ráy dưới sông. Nhưng những năm
sống cùng Chú Ashraf đã dạy ông lối vệ sinh kiểu tỉnh thành,
khiến ông quên hẳn cung cách ở quê.

“Ngồi trên đường ray thế này chỉ có một cái phiền,” anh hàng

xóm tóc dài nói. “Lúc tàu đến là phải đứng dậy ngay, bất kể đã ỉa
xong hay chưa. Nhà tàu chả nể nang gì sự nghiệp phóng uế lộ
thiên của bọn ta đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.