CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 27

đều được mời đến ăn cơm. Bỗng có người nói: “Nusswan này,
chả mấy chốc mà cháu sẽ lại học trường y rồi thành bác sĩ, như
cha cháu ấy.”

“Cháu không muốn trở thành bác sĩ,” Nusswan đáp luôn.

“Cháu sẽ làm trong ngành xuất nhập khẩu.”

Vài người lớn gật đầu tán thành. Những người khác giãy nảy

lên như đỉa phải vôi và quay ngay sang bác sĩ Shro : “Có thật
thế không? Con trai lại không nối nghiệp bố ư?”

“Dĩ nhiên là thật,” ông đáp. “Các cháu nhà tôi được phép chọn

nghề gì tùy thích.”

Nhưng cô bé Dina năm tuổi đã nhận thấy nỗi đau hiện lên

khuôn mặt của bố trước khi ông kịp giấu đi. Cô bé lon ton chạy
đến và trèo lên lòng bố: “Bố, khi nào lớn, con cũng muốn làm
bác sĩ giống như bố.”

Mọi người cười ồ lên và vỗ tay rầm rầm; ai nấy đều bảo, con bé

thế mà kháu, thật biết cách có được những thứ mình muốn. Về
sau, họ rỉ tai nhau rằng, rõ ràng thằng con trai không mang khí
chất rắn rỏi như ông bố – chả có tham vọng gì sất, rồi cũng
chẳng làm nên trò trống gì đâu.

Nhiều năm sau đó, Dina vẫn nhắc đi nhắc lại mơ ước đó, lúc

nào cô bé cũng xem bố như một vị thánh ban phát sức khỏe cho
mọi người, chiến đấu chống lại bệnh tật, và, có những lúc còn
tạm đẩy lùi được cả cái chết. Còn bác sĩ Shro thì vô cùng mát
lòng mát ruột vì cô con gái sáng dạ. Trong những buổi tối họp
phụ huynh ở trường dòng, thầy hiệu trưởng và các giáo viên
luôn dành cho cô bé những lời tán dương tốt đẹp nhất. Nếu
muốn, cô bé sẽ làm nên chuyện, bác sĩ Shro biết chắc chắn là
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.