CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 29

Bà Shro đón nhận tin dữ một cách bình thản. Người ta nói

đó là vì bà là vợ của một bác sĩ, vốn đã quen mặt cái chết hơn
người thường. Họ tự lý giải rằng, hẳn trước kia ông cũng
thường xuyên kể với bà những chuyện liên quan đến các bệnh
nhân của mình; nhờ vậy, bà đã được chuẩn bị cho giây phút
không thể tránh khỏi.

Bà lập tức bắt tay vào lo ma chay cho chồng, cắt đặt mọi việc

nhanh nhẹn đến không ngờ, khiến những người xung quanh
không khỏi ngỡ ngàng, phải chăng trong cách cư xử của bà có
điều gì đó hơi bất bình thường? Giữa những lần thò tay vào túi
xách để lấy tiền chi trả món nọ món kia, bà vẫn nhận lời chia
buồn của khách khứa, an ủi những quyến thuộc đang buồn đau
than khóc, rót thêm dầu vào chiếc đèn con đặt trên đầu giường
nơi bác sĩ Shro nằm, giặt và ủi tấm sari trắng, và kiểm tra xem
trong nhà còn đủ hương trầm và gỗ đàn hương hay không. Bà
cũng tự mình hướng dẫn các đầu bếp cách nấu bữa cỗ chay đặc
biệt cho ngày hôm sau.

Sau bốn ngày tang lễ, Dina vẫn còn thút thít mãi không thôi.

Bà Shro , lúc ấy đang bận kiểm kê lại những chi phí cho lễ tụng
niệm trên Tháp Bình Yên

[4]

, nói giọng dứt khoát:

“Kìa, con, bình tĩnh lại đi. Bố con sẽ không thích thế đâu.”

Nghe vậy, Dina bèn gắng nín khóc.

Tay viết séc, bà Shro lơ đễnh tiếp lời: “Kể ra nếu muốn, con

đã có thể can ngăn được ông ấy. Thế nào ông ấy cũng nghe lời
con.”

Tiếng khóc của Dina lại vỡ òa, lần này còn tức tưởi hơn nữa.

Ngoài nỗi xót thương dành cho cha, nước mắt của cô bé giờ đây
chất chứa cả nỗi oán giận đối với mẹ, thậm chí căm ghét. Phải
mất vài tháng sau cô mới hiểu rằng, những lời bà nói chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.