CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 270

quả cà chua, đậu, cà tím – bà ta sẽ bán rẻ lắm. Các anh ra chỗ bà
ta mà mua, như tôi đây này.” “Được đấy,” Ishvar nói.

“Duy có một món bà ta sẽ không bao giờ bán cho các anh –

chuối.”

Om cười rinh rích, chờ đón một câu tếu táo thú vị, nhưng hóa

ra chẳng có gì sất. Người dạy khỉ ở trong xóm này đã giao kèo
trước với bà bán rau. Những quả chuối bị dập và thâm của bà ta
sẽ để phần cho hai diễn viên chính của anh ta. “Có điều, con chó
khốn khổ phải tự kiếm lấy thức ăn,” Rajaram nói.

“Chó nào?”

“Chó của gã dạy khỉ chứ ai. Nó cũng có phần trong suất diễn –

bọn khỉ cưỡi nó. Nhưng lúc nào cũng thấy nó lang thang ngoài
bãi rác, sục tìm thức ăn. Hắn nghèo quá, chả bao được cả lũ.” Cái
bếp Primus kêu xì xì hai lần, anh ta bèn vặn to lửa lên và luôn
tay đảo thức ăn trong chảo. “Nhiều người bảo gã dạy khỉ còn
làm những trò bẩn thỉu, trái lẽ tự nhiên với lũ khỉ. Tôi chả tin.
Mà nếu hắn có làm thế thật thì đã sao? Lũ chúng ta ai chả cần
giải tỏa, không phải à? Khỉ, điếm, hoặc bàn tay của chính ta – có
khác quái gì đâu? Đâu phải ai cũng cưới nổi vợ.”

Anh ta chọc chọc mấy miếng rau đang sôi xèo xèo để xem đã

chín chưa, rồi tắt bếp và xúc một muôi vào chiếc đĩa nhựa mời
hai người thợ may.

“Thôi, chúng tôi ăn ở ga rồi, thật đấy.”

“Tôi tự ái bây giờ – ít ra cũng phải làm một miếng chứ.”

Hai bác cháu đón lấy chiếc đĩa. Một anh chàng cổ đeo choàng

chiếc đàn đạp hơi đi ngang qua, nghe lỏm được tiếng ba người
nói chuyện với nhau. “Thơm thế,” anh ta nói. “Để dành cho tớ
một miếng nhá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.