CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 271

“Ờ, được chứ, ngồi xuống ăn đi.” Song anh kia chỉ bấm vài nốt

nhạc, vẫy tay chào và đi tiếp.

“Hai người gặp anh ta chưa? Sống ở dãy hai.” Rajaram đảo

thức ăn rồi tự xúc cho mình một muôi. “Đến tối anh ta mới bắt
đầu làm việc. Anh ta bảo khách khứa rộng tay hơn nếu anh ta
hát đúng lúc họ đang ăn hoặc nghỉ ngơi. Thêm tí nữa nhé?”

Lần này hai bác cháu kiên quyết từ chối. Rajaram bèn xơi nốt

chỗ còn lại. “May cho tôi là hai bác cháu nhà anh thuê căn nhà
này. Sát vách bên kia nhà tôi,” anh ta hạ giọng xuống chỉ còn
như tiếng muỗi kêu, “là một thằng vô tích sự – say khướt cò bợ
tối ngày. Toàn đánh bà vợ với năm, sáu đứa con lên bờ xuống
ruộng nếu họ không ăn xin được đủ xu để nộp cho hắn.”

Họ đưa mắt nhìn sang cái lán nọ, lúc này đang lặng tờ. Chẳng

thấy bóng dáng lũ trẻ đâu. “Đi ngủ rồi. Để mai lại đi ăn xin tiếp.
Còn bà vợ chắc đang bồng bế mấy đứa út ít vật vờ ngoài đường.”

Hai người thợ may ngồi cùng anh hàng xóm đến hết buổi tối,

kể về làng mình, về Hiệu may Muza ar, và về công việc họ sẽ
bắt đầu làm từ thứ hai tới với Dina Dalal. Nghe câu chuyện đồng
điệu, Rajaram bèn gật gù cái đầu. “Ừ, cả nghìn nghìn người đổ
về thành phố vì dưới quê đang độ khó khăn.

Tôi lên đây cũng vì thế.”

“Nhưng chúng tôi chẳng muốn ở đây lâu quá đâu.”

“Nào ai muốn,” Rajaram nói. “Có ai muốn sống thế này đâu?”

Bàn tay anh ta uể oải khoát thành một vòng cung, bao quát hết
những dãy lều lán bẩn thỉu, khu đất nhếch nhác, cái ổ chuột
khổng lồ nằm bên kia đường cái đang diện chiếc vương miện
nặng mùi của khói bếp và khí thải công nghiệp. “Nhưng nhiều
lúc, ta chẳng còn lựa chọn nào khác. Đôi khi thành phố tóm lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.