CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 273

Rajaram cười thật thà. “Tôi tìm đến cánh thợ cạo vỉa hè. Họ

cho tôi tóc để đổi lấy một hộp lưỡi dao cạo, có khi là bánh xà
phòng, hoặc cây lược. Ở các tiệm cắt tóc, họ cho không luôn nếu
tôi chịu quét sàn. Nào, vào trong này, tôi sẽ cho hai người xem
kho tàng của tôi.”

Rajaram châm một cây đèn để xua tan bóng tối tới sớm bên

trong ngôi lán. Đốm lửa lập lòe, rồi cháy đều dần, và bung nở
thành một vầng màu cam, soi sáng những bị cói cùng túi ni
lông xếp chồng chất sát tường.

“Mấy cái bị là lấy từ các thợ cạo vỉa hè,” anh ta nói, đoạn mở

một cái ra dưới cặp mắt tò mò của hai bác cháu. “Thấy chưa, tóc
ngắn đây.”

Họ hơi chùn lại trước món hàng nom chả ngon lành gì đựng

trong bị, còn Rajaram xọc tay vào lấy ra một nắm bùi nhùi.
“Toàn tóc dài chưa đến sáu, bảy phân. Tay làm ở đại lý xuất
khẩu trả hai tư rupi một cân. Tóc loại này chỉ dùng để chế hóa
chất với thuốc thôi, hắn bảo tôi thế. Nhưng thử nhìn cái túi ni
lông này mà xem.”

Anh ta cởi nút buộc và rút ra một nắm bím tóc dài thướt tha.

“Lấy từ một hàng cắt tóc nữ đấy. Đẹp quá, không phải à? Hàng
quý đấy. Hôm nào may lắm tôi mới kiếm được tóc loại này. Từ
hai mươi đến ba mươi phân, giá hai trăm rupi một cân. Dài hơn
ba mươi phân, sáu trăm rupi.” Anh ta mân mê tóc mình rồi kéo
nó ra như kéo một cây đàn vi-ô-lông.

“Thảo nào anh nuôi tóc dài thế.”

“Lẽ dĩ nhiên. Của trời cho giúp tôi có cơm bỏ bụng mà lị.”

Om cầm lấy mấy cái bím tóc mà vuốt ve, chứ không né tránh

như khi nhìn thấy bịch tóc vụn. “Sờ thích thật. Vừa mềm vừa
mượt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.