CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 275

lắm. Chắc cả ngày cô ta chẳng có việc gì để làm, ngoài gội rồi
vuốt dầu rồi chải rồi tỉa tót sao cho nó trông thật hoàn hảo.” Cậu
đặt mấy cái đuôi sam lên gáy mình, đoạn chun mũi nhíu mày.
“Trông iem thế nào?”

“Bác đang định tìm cho mày một cô vợ,” bác cậu nói. “Nhưng

nếu mày thích, chúng ta có thể tìm một ông chồng cũng được.”
Vừa cười khùng khục, Rajaram vừa lấy lại mớ tóc và cẩn thận
cất nó trở vào túi ni lông.

“Tôi đang nghĩ,” Ishvar nói. “Dân thu mua tóc hẳn phải kiếm

ăn khá hơn ở những vùng như Rishikesh chứ? Hoặc một khu
thánh địa như Hardwar chẳng hạn? Ở những nơi đó, các tín đồ
thường cạo đầu và dâng tóc lên các Thánh mà?”

“Chú nghĩ phải lắm,” Rajaram nói. “Nhưng có một trở ngại rất

lớn. Một anh bạn của tôi, cũng làm nghề thu mua tóc, lặn lội
xuống miền nam, tới Tirupati. Chỉ để xem sản lượng tóc ở các
đền đài vùng đó thế nào thôi. Chú biết anh ta thấy gì không?
Mỗi ngày có khoảng hai vạn người đến để hiến tóc. Sáu trăm thợ
cạo, làm liên tục tám tiếng một ca.”

“Thế thì phải cắt ra cả một đồi tóc ấy chứ.”

“Đồi á? Cả một dãy Himalaya tóc ấy chứ. Nhưng những tay

trung gian như bọn tôi chả có cơ sờ vào chỗ tóc ấy đâu. Sau khi
tóc được dâng lên, bọn thầy tế Bà la môn vô cùng cao quý đem
tóc cất hết vào cái nhà kho cao quý vô cùng của chúng. Và cứ
mỗi ba tháng, chúng lại mở một cuộc đấu giá, các công ty xuất
khẩu sẽ đến mua trực tiếp luôn.”

“Cậu chả cần nói, chúng tôi cũng quá biết bọn Bà la môn với

thầy tế rồi,” Ishvar nói. “Lòng tham của lũ người đẳng cấp trên
thì cả làng tôi đều rõ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.