CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 274

“Cậu biết không,” Rajaram nói, “mỗi khi tìm thấy món tóc thế

này, tôi luôn muốn gặp chủ của nó. Đêm đến, tôi nằm thao thức,
băn khoăn về cô ta. Trông mặt mũi cô ta ra sao? Sao mái tóc lại
bị cắt? Để chạy theo mốt? Hay do bị phạt? Hay chồng cô ta chết?
Tóc đã bị cắt đi rồi, nhưng còn cả một đời người gắn liền với nó.”

“Chắc hẳn đây là tóc của một phụ nữ giàu có,” Om nói.

“Tại sao cậu lại nghĩ thế?” Rajaram hỏi, với giọng điệu của

một ông thầy hỏi đứa học việc.

“Vì mùi thơm trên tóc. Xem ra đây là nước dưỡng tóc đắt tiền.

Phụ nữ nghèo chỉ dùng dầu dừa thô thôi.”

“Hoàn toàn chính xác,” anh ta vỗ vai Om ra chiều khen ngợi.

“Cứ xem tóc là biết người. Khỏe hay ốm, trẻ hay già, giàu hay
nghèo – tất cả đều lộ ra mái tóc hết.” “Cả tín ngưỡng và đẳng cấp
nữa,” Om nói.

“Chính xác. Cậu có tố chất của một thợ thu mua tóc đấy. Khi

nào chán nghề may thì bảo tôi nhá.”

“Nhưng tôi có được vuốt tóc khi nó vẫn còn ở trên người các

bà các cô không? Từ gốc đến ngọn? Từ đầu đến chân, và cả ở
giữa háng nữa?”

“Thằng lỏi này khôn ghê nhỉ?” Rajaram quay sang bảo Ishvar,

lúc ấy đang trậm trộ dọa đánh thằng cháu. “Nhưng tôi làm ăn
chuyên nghiệp quy củ lắm đấy. Cũng phải thừa nhận là lắm lúc,
nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài, tôi chỉ muốn chạy ra mà lùa
tay vào tóc cô ta, rồi quấn nó quanh cổ tay. Nhưng tôi phải tự
kiềm chế. Thợ làm tóc mà chưa cắt xong, thì tôi chỉ dám mơ hão
thôi.”

“Chắc anh phải ôm mộng về bà chủ mới của bọn tôi ghê lắm,

nếu anh nhìn thấy cô ta,” Om nói. “Dina Dalal có mái tóc đẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.