CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 279

một sự nhục mạ đối với trí tuệ toàn hảo của y. “Điền vào rồi
mang lại đây,” y xua hai bác cháu đi với một cái phẩy tay dằn
dỗi.

Họ cầm tờ khai ra ngoài hành lang để điền, đặt nó lên một cái

bệ cửa sổ mà viết. Mặt tường khá xù xì, khiến đầu chiếc bút bi
mấy lần xuyên thủng cả tờ giấy. Hai bác cháu cố phục hồi sức
khỏe cho tờ khai lốm đốm nốt đậu mùa bằng cách lấy móng tay
ấn phẳng những mụt u, rồi quay về hàng, chờ đến lúc được gặp
lại đối tượng đàm thoại của mình.

Viên Trưởng ban Cấp phát Tem phiếu đọc lướt tờ khai một

lượt rồi nở nụ cười. Đó là một nụ cười trịch thượng: ừ thì chúng
bay biết viết, song chúng bay chả hiểu quái gì về cái gọi là rành
mạch, sáng sủa hết. Y đọc phần trả lời của họ và đắc thắng dừng
lại ở ô địa chỉ. “Cái của khỉ gì đây?” Y gõ gõ vào chỗ đó bằng
ngón tay ám bẩn ni-cô-tin.

“Là nơi ở của chúng tôi,” Ishvar đáp. Ông đã ghi tên con

đường dẫn đến dãy lán hai bác cháu trú ngụ bên mạn bắc. Ô
trống dành cho tên tòa nhà, số nhà, và số phố bị bỏ không.

“Thế chính xác nhà của các anh ở đâu?”

Họ bèn tuôn ra hàng tràng thông tin bổ sung: điểm giao cắt

gần đó nhất, hai con phố nằm ở phía đông và phía tây của khu ổ
chuột, nhà ga, tên các rạp chiếu phim lân cận, cái bệnh viện to
đùng, cửa hàng bánh kẹo lớn nhất vùng, một khu chợ cá.

“Thôi, đủ rồi,” tay Trưởng ban Cấp phát Tem phiếu kêu lên,

đoạn bịt chặt hai tai lại. “Tôi không muốn nghe mấy thứ vớ vẩn
đấy.” Y lôi ra một cuốn danh bạ thành phố, giở vài trang, rồi săm
soi một tờ bản đồ. “Đúng như tôi nghĩ. Nhà các anh ở trong một
dãy lán, đúng không?”

“Nó là một mái lán – chỗ ở tạm thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.