CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 284

những viễn cảnh xán lạn, cho đến lúc bắt chuyến tàu tiếp theo
vào buổi sáng hôm sau.

Mé cuối của sân ga dốc dần xuống thành một bãi cát sỏi ôm

lấy những song rào. Khoảnh đất này là nơi tọa lạc của lỗ chui vô
cùng hữu dụng trên dải hàng rào gang dài vô tận, ở đây có vài
chấn song hình mũi giáo đã mục nát do bàn tay của thiên
nhiên, và bị bẻ gãy hẳn nhờ bàn tay con người giúp sức chút
đỉnh.

Từng tốp đàn ông cùng phụ nữ luồn qua lỗ hổng, cách xa lối

vào nơi người soát vé đứng. Những người khác, với sự nhanh
nhẹn thôi thúc bởi tình trạng lậu vé của mình, chạy dọc theo
đường ray, mặc kệ sỏi đá cùng mạt sắt dồ lên nhoi nhói dưới
lòng những bàn chân hoặc đi đất, hoặc lồng trong mấy thứ giày
dép tuềnh toàng. Họ chạy giữa hai dải ray, xoạc chân nhảy trên
những thanh tà vẹt gỗ mòn mục, từ thanh nọ sang thanh kia,
rồi phi thân qua lan can khi tàu đã cách ga một khoảng an toàn.

Dù đã có vé, song Om tha thiết muốn lao theo những con

người kia trong cuộc xông pha anh dũng hòng mưu cầu tự do.
Cậu cảm thấy nếu chỉ có một mình, cậu cũng thừa sức nhảy tàu
như ai. Rồi cậu liếc sang bên cạnh, nhìn ông bác, người còn hơn-
cả-bác, người cậu không bao giờ có thể bỏ mặc. Những mũi giáo
của dải hàng rào nhô lên trong ánh chiều nhập nhoạng nom
chẳng khác nào những món vũ khí han gỉ của một quân đoàn
ma. Còn những người đi lậu vé tựa hồ người thời thượng cổ, đột
nhập vào hàng ngũ địch, tung người bay vọt qua đầu chông mũi
giáo như thể chân họ sẽ không bao giờ còn chạm đất nữa.

Đột nhiên, một toán cảnh sát mệt mỏi bất thần hiện ra từ

trong bóng tối nhập nhoạng và bao vây đám người đang mò tìm
lỗ hổng rào. Một vài nhân viên công lực uể oải đuổi theo những
kẻ đang nhảy rào ở phía xa. Người duy nhất tỏ ra hăng hái trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.