CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 288

Rajaram đun lại chỗ thức ăn trong khoảng một phút, rồi đưa

cho mỗi người một chiếc đĩa với bốn món ăn sắp gọn ghẽ thành
vòng tròn. Trong chảo vẫn còn lại khá nhiều. “Cậu nấu nhiều
thế,” Ishvar nói.

“Hôm nay tôi kiếm cũng khá, thế nên tôi mua thêm ít rau.

Cho bọn trẻ,” anh ta chìa khuỷu tay về phía cái lán sát vách bên
kia. “Lũ con lão nát rượu lúc nào cũng đói.”

Trong lúc họ ăn, hai người thợ may kể lại vụ cảnh sát vây bắt

dân đi lậu vé. Món quà là bữa tối đã làm mềm hẳn giọng điệu
trách cứ mà Om tính sẽ sử dụng; thay vào đó, cậu kể lại sự việc
như thể đó là chuyến phiêu lưu của một nhà du hành.

Rajaram giơ tay vỗ lên trán nom rất kịch. “Sao tôi lại ngu thế

chứ lị – tôi quên tiệt mất là phải dặn hai bác cháu. Căn bản, vụ
bắt bớ gần nhất cũng bao nhiêu tháng rồi.” Anh ta lại đập trán
cái nữa. “Có người đi lậu vé cả đời thì chả sao.

Thế mà hai người lại bị tóm ngay ngày đầu tiên. Mà có mua

vé hẳn hoi,” anh ta cười khùng khục.

Ngẫm ra sự trớ trêu, Ishvar và Om cũng cười phá lên theo.

“Tại số đen thôi. Chắc là lại chính sách mới do Tình trạng khẩn
cấp.”

“Rặt trò hề. Nếu trên muốn làm nghiêm thật, cớ sao gã thanh

tra lại tha cho mọi người về?”

Rajaram vừa nhai vừa ngẫm nghĩ, rồi lấy cho mỗi người một

cốc nước. “Có khi họ chẳng còn cách nào khác. Theo như tôi
nghe được, thì nhà tù bây giờ chật cứng kẻ thù của thủ tướng –
công nhân công đoàn, nhà báo, giáo viên, sinh viên. Chắc vì thế
nên trong tù chả còn chỗ nào trống nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.