CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 295

“Ây dà, đừng quạu quọ thế,” ông giơ tay xoa đầu thằng cháu.

“Bác cháu ta sẽ tìm được một cô vợ cho cháu, bác hứa đấy.”

“Bác tự đi mà tìm cho mình, cháu không cần.” Cậu bèn né ra

khỏi tầm với của bác và vớ lấy chiếc lược trên mặt thùng các
tông để chải lại mái tóc.

“Hai phút nữa bác sẽ quay lại,” Ishvar nói. “Rồi ta sẽ cùng đi

làm.”

Om ngồi trên bậu cửa, tay mân mê một mẩu vải voan cậu đã

nhét vào túi hôm qua, nhặt từ chỗ vải vụn rơi vương vãi trên
sàn nhà Dina Dalal. Cảm giác dễ chịu thật, như nước len lỏi giữa
những ngón tay cậu – tại sao đời lại không được như thế, mềm
mại và mượt mà? Cậu cầm nó mơn man lên má, mắt nhìn mấy
đứa con nhà lão nát rượu chạy loăng quăng, lăn lê bò toài trong
đám bụi đất cho qua thì giờ, chờ đến lúc mẹ dẫn đi ăn xin tiếp.
Bỗng một đứa nhặt được một viên đá hình thù kì quái, nó bèn
đem khoe với lũ anh chị em. Rồi cả bọn hò nhau đuổi theo một
con quạ đang mổ cục gì đó đã thiu thối. Con vật gan lì không
thèm bay đi, mà nhảy lách chách, rồi lượn vòng, tìm về với
miếng mồi đã rữa nát và mang thêm niềm vui cho lũ trẻ. Sao
chúng có thể vui sướng đến thế? Om tự hỏi – dơ dáy và trần
truồng, đói ăn, lở loét đầy mặt, chốc ghẻ khắp thân. Ở cái chốn
khốn cùng này đâu có thứ gì đáng để bất cứ ai vui cười?

Cậu nhét mẩu vải voan trở lại túi và cất bước về phía lán của

anh chàng dạy khỉ. Laila đang chải lông cho Majnoo, cậu bèn
ngồi xuống xem. Một phút sau, hai con vật đã trèo lên vai cậu,
lùa những ngón tay mảnh khảnh bé xíu như tay trẻ sơ sinh vào
tóc cậu.

Thấy Om không tỏ vẻ gì là khó chịu, anh chàng dạy khỉ mỉm

cười và để mặc lũ khỉ nghịch ngợm. “Chúng cũng làm thế với tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.