CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 298

Ngón tay Dina di động như những chú bướm yểu điệu, gập

gọn từng chiếc váy để chuẩn bị giao cho Công ty Xuất khẩu Au
Revoir. Cô kiểm lại bộ mẫu may bằng giấy để đảm bảo không
thiếu một tờ nào. Bà giám đốc lúc nào cũng đay đi đay lại về tầm
quan trọng của chúng. “Phải bảo vệ các mẫu may giấy bằng
chính mạng sống của cô,” bà Gupta luôn bảo. “Nếu chúng rơi
vào tay kẻ xấu, cả công ty tôi sẽ đi đời nhà ma đấy.”

Dina thấy chuyện đó có phần phóng đại. Dẫu vậy, khi xếp lại

những mảnh giấy nâu vẽ hình thân áo, tay áo, cổ áo, cô không
thể dứt nổi cảm giác chính thân, tay, cổ của mình đang bị đe
dọa. Gần đây, cô nhận thấy có gì đó rất trịch thượng trong thái
độ của bà Gupta, như thể bà ta đã phát hiện ra địa vị xã hội của
đôi bên không cân xứng. Bà ta không còn rời khỏi bàn làm việc
để chào cô hoặc tiễn cô về nữa, cũng không mời cô uống trà hay
một chai Fanta.

Ngón tay cô bồn chồn quay về với chồng váy, nhặt ngẫu

nhiên một chiếc lên, rồi săm soi đường may cùng đường viền
của nó. Liệu lô váy này có vượt qua cuộc sát hạch của bà ta
không? Bao nhiêu chiếc sẽ bị loại? Hai người thợ may thiên thần
nay đã sa vào cảnh lầm đường lạc lối; sự chểnh mảng đang tác
oai tác quái trong những sản phẩm của họ.

Từ góc mình ngồi, Om nhìn Dina hoàn tất cuộc trình diễn

hàng tuần của nỗi bực dọc. Tâm trí của cậu riết róng thúc giục
bản thân: thời cơ đã đến.

Là lúc này đây.

Cô đóng sập nắp túi xách lại.

Cậu bèn đưa mũi kéo chọc thẳng vào ngón tay trỏ của mình.

Cơn đau, buốt nhói hơn dự tính, khiến cậu giật nảy mình.

Cậu cứ ngỡ một cơn đau được trù tính trước sẽ bớt trầm trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.