CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 318

Cả buổi tối hôm đó, họ chìm ngập trong niềm vui hồi tưởng,

cười ngặt nghẽo trước đủ mọi hành động rồ dại và bi kịch của
quá khứ. Trong tiếng cười của họ hiếm khi vướng nỗi buồn, bởi
đó là những ký ức tuổi thơ. Họ nhớ lại những thầy cô giáo mình
yêu quý, và Cô Lamb, cô hiệu trưởng, người bị gọi là Lambretta
vì lúc nào cô cũng phóng vèo vèo dọc khắp các hành lang. Họ
nhẩm tính mình bao nhiêu tuổi khi học lớp sáu, lúc bắt đầu học
tiếng Pháp, và cô giáo dạy tiếng Pháp, người được họ gán cho
biệt hiệu Mademoiselle Bouledogue

[30]

, bắt đầu khủng bố cuộc

sống của họ đều đặn ba lần một tuần. Ai cũng cho cái tên ấy là
một minh chứng cho bản tính tai quái của bọn nữ sinh; kì thực,
nó được tặng riêng cho cô giáo phần do khuôn xương hàm nặng
nề, phần vì phương pháp tiếp cận hung hăng của cô đối với các
động từ bất quy tắc và phép chia động từ.

Sau khi Zenobia ra về, Dina đong nửa cốc gạo, nhặt sạch sạn,

và đun nước. Những giọt ánh sáng ban ngày cuối cùng đã được
tận dụng hết, đã đến lúc phải bật đèn trong bếp lên. Qua ô cửa
sổ mở rộng, cô nghe thấy tiếng một bà mẹ gọi con đang chơi
ngoài đường về nhà. Rồi mùi hành phi tràn vào. Khắp nơi nơi,
giờ nấu nướng đã điểm.

Trong lúc cơm đang sôi, cô nghĩ, cảm giác nhớ lại những

ngày đi học thật sung sướng biết bao – dễ chịu hơn nhiều so với
điều cô thường làm gần đây: nghiền ngẫm và mơ màng về
Nusswan và Ruby; về ngôi nhà của bố; về hai đứa cháu, Xerxes
và Zarir, nay đã là những chàng trai trưởng thành, một hai
mươi hai và một mười chín tuổi, mà cô hiếm khi gặp mặt quá
một lần mỗi năm.

Ăn tối xong, cô ngồi bên cửa sổ, ngắm người bán bóng bên kia

đường dụ khị lũ trẻ đi ngang qua. Ở đâu đó có tiếng đài oang
oang phát nhạc hiệu của chương trình “Lựa chọn của mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.