CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 35

chú bác – rằng bản tính ngỗ nghịch và cứng đầu của Dina khiến
anh ta phát điên, và rằng chỉ có sự giúp sức của Đấng Tối Cao
mới cho anh ta sức mạnh để tiếp tục gánh vác trọng trách này.

Sự chân thành của anh ta khiến mọi người cảm động. Họ hứa

sẽ cầu nguyện cho anh ta. “Đừng lo, Nusswan, rồi mọi chuyện
sẽ đâu vào đấy cả thôi. Chúng ta sẽ thắp một ngọn đèn ở đền thờ
lửa.”

Ấm lòng trước sự ủng hộ của các bậc cha chú, Nusswan bắt

đầu đưa Dina theo mình tới đền thờ lửa mỗi tuần một lần. Đến
nơi, anh ta ấn một thanh gỗ đàn hương vào tay cô bé và gằn
từng tiếng vào tai cô: “Giờ thì đi cầu nguyện cho tử tế vào! Hãy
xin Bề Trên biến mày thành một cô gái ngoan, hãy xin Người
làm cho mày biết nghe lời!”

Trong khi cô bé quỳ gối trước chính điện, anh ta bước dọc

theo bức tường bao bọc điện thờ, nơi treo ảnh của các vị thầy tế
và thầy cả. Anh ta dừng lại trước từng tấm hình, vuốt ve vòng
hoa treo trên đó, ôm lấy khung ảnh, hôn lên mặt kính, và kết
thúc cuộc hành trình ở bức ảnh lớn vẽ hình Zarathustra

[5]

, nơi

anh ta dán môi lên đúng một phút tròn. Sau đó, từ chiếc bình
tro đặt ở cửa ra vào của chính điện, anh ta chấm một ít lên trán,
quệt một vệt ngang họng, và cởi hai chiếc khuy trên cùng của
chiếc áo sơ mi để xoa đều một nắm tướng tro lên khắp ngực.

Như xoa bột tan ấy, Dina trộm nghĩ khi ghé mắt nhìn từ nơi

cô đang quỳ, bấm bụng để không bật cười thành tiếng. Cô
không dám ngẩng đầu lên cho tới khi ông anh kết thúc trò hề
của mình.

“Mày có cầu nguyện tử tế không đấy?” Anh ta cật vấn khi hai

em đã ra khỏi điện.

Cô bé gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.