CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 36

“Tốt. Giờ thì tất cả những suy nghĩ xấu xa sẽ rời bỏ óc mày,

mày sẽ thấy trái tim bình yên và tĩnh tại.”

Dina không được phép đến chơi nhà bạn vào những dịp lễ tết

nữa. “Cần gì phải thế,” Nusswan nói. “Ngày nào đến trường mày
chả gặp chúng nó.” Các bạn bè vẫn có thể đến thăm cô bé khi
được ông anh cho phép, nhưng gặp gỡ kiểu này cũng chẳng vui
vẻ gì, bởi anh ta luôn rình rập xung quanh.

Có một lần, anh ta nghe lỏm thấy em gái và cô bạn Zenobia

đùa cợt về hàm răng của mình ở ngay phòng bên. Chuyện đó chỉ
càng củng cố lòng tin của anh ta rằng những con quỷ nhỏ này
cần được giám sát nghiêm ngặt. Zenobia bảo, trông anh ta chả
khác gì một con ngựa.

“Phải đấy, con ngựa mang hàm răng giả rẻ tiền,” Dina đế

thêm.

“Giá một con voi mà có ngần ấy ngà, thì nó sẽ vênh váo phải

biết!” Zenobia càng làm già.

Hai đứa đang cười lăn cười bò thì ông anh bước vào. Anh ta

nẹt cho mỗi đứa một cú lườm chết chóc rồi mới quay lưng bỏ đi
với một tốc độ chậm rãi rợn người, bỏ lại đằng sau là bầu không
khí im lặng và khiếp đảm. Phải rồi, có thế chứ, anh ta chợt ngộ
ra trong cảm giác sửng sốt và đắc thắng: Nỗi sợ đã phát huy tác
dụng.

Nusswan vốn rất nhạy cảm về hàm răng vẩu của mình. Hồi

đến tuổi choai choai, anh ta đã thử đi nắn lại cho thẳng. Dina,
lúc ấy mới sáu, bảy tuổi, đã trêu chọc ông anh không thương
tiếc. Song quá trình chỉnh hình quá đau đớn nên anh ta bỏ
ngang, và than rằng mang tiếng có bố là bác sĩ, thế mà khiếm
khuyết của anh ta chẳng hề được quan tâm chữa chạy kịp thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.