CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 352

“Bố đã hứa là khi nào có bằng, con có thể về làm với bố!

Bố nói bố muốn con cai quản cơ nghiệp của gia đình cơ mà!”

“Bình tĩnh nào – sẽ như thế, sẽ như thế,” anh Kohlah nói, không
ngờ mình lại bị phản ứng gay gắt đến thế. “Chỉ là để phòng khi
thôi. Con biết đấy, hồi xưa lên kế hoạch cho tương lai thật dễ
dàng biết bao. Ngày nay tình hình phức tạp hơn nhiều, lắm bất
trắc lắm.”

“Chỉ phí thời gian thôi,” Maneck nói. Cậu tin chắc bố làm như

vậy để tống khứ mình đi – để loại bỏ mọi sự can thiệp của cậu
trong Cửa hàng Bách hóa Tổng hợp, như thể cậu là một địch
thủ. “Nếu bố muốn con học lấy một nghề, con có thể đi làm thợ
cơ khí ở Gara Madanlal. Dưới thung lũng ấy. Sao lại bắt con lặn
lội xa xôi đến thế?”

Anh Kohlah lại trưng ra bộ mặt sầu thảm. Thiếu tướng

Grewal bèn cười tếu táo. “Này chàng trai, nếu cháu định lập
thêm hàng phòng thủ khác, thì phải lập cho vững. Nếu không
thì đừng nhọc công làm gì.”

Các bạn bè của gia đình nói Maneck là một cậu bé rất may

mắn, và cậu nên thấy mừng vì cơ hội này. “Hồi ở tuổi cháu, nếu
được sống một năm dưới thành phố hiện đại, đậm chất quốc tế
nhất nước ấy, chắc bọn bác phải sướng phát điên ấy chứ.”

Thế là Maneck bị ghi danh vào đại học, và công cuộc chuẩn bị

cho ngày ra đi của cậu được xúc tiến ngay. Một cái va li mới được
tậu về. Quần áo của cậu được phân loại, và các loại vé được đặt
mua để phục vụ những hành trình khác nhau trên suốt chuyến
đi.

“Đừng lo,” mẹ cậu nói. “Sau một năm nữa, khi con quay về,

mọi sự sẽ đâu vào đấy. Bố chỉ lo lắng cho tương lai của con thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.