CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 356

về giường, và không dám kinh động đến chị khi chị chui vào
chăn ít phút sau đó.

Thời điểm cho những lời dặn dò cuối đã tới. Những lời

khuyên dành cho Maneck khi cậu xa nhà lần đầu tiên ít nhiều
được nhắc lại; bố mẹ cậu cảnh báo con lên đại học không nên
giao du với những đứa bạn chơi bạc, uống rượu, hay hút thuốc.
Họ dặn cậu giữ tiền của cẩn thận, và nên nuôi một mối hoài
nghi lành mạnh, vì con người trên thành phố rất khác. “Bao
nhiêu năm con sống ở đây, bố mẹ chưa bao giờ kiềm chế bản
tính thân thiện của con. Dù bạn con giàu hay nghèo, thuộc
đẳng cấp hay tôn giáo nào – những khác biệt ấy không quan
trọng. Nhưng nay con sắp phải đối mặt với sự khác biệt căn cốt
nhất, khi con rời nơi này lên thành phố. Con phải rất, rất cẩn
thận.”

Anh Kohlah đã tính cùng con bắt chuyến xe buýt xuống

thung lũng, sau đó đi xe lam ra ga. Song cậu giúp việc bán thời
gian không đến, dù đã hứa sẽ tới sớm để nhận phần việc buổi
sáng. Thế là Maneck đành lên đường một mình trên hành trình
xuống thành phố kéo dài một ngày rưỡi.

“Đến ga nhớ thuê một cửu vạn con nhé,” bố cậu nhắc. “Đừng

cố tự vác tất cả đồ đạc. Và phải mặc cả trước rồi mới cho người
ta động vào hành lý. Ba rupi là đủ rồi.”

“Anh không định ôm con à?” Chị Kohlah nói, giọng cáu kỉnh,

khi thấy hai bố con chỉ bắt tay nhau.

“À, cũng được,” Maneck nói, đoạn vòng tay quanh người bố.

Đoàn tàu Frontier Mail đã nằm sẵn ở ga khi chiếc xe lam lắc lư

dừng lại trước cổng. Maneck trả tiền, rồi theo người cửu vạn đi
qua chiếc cầu cạn dẫn sang sân ga phía nam. Cậu dừng lại giây
lát trên đỉnh cầu, con tàu vươn ra, dài và thon, bên dưới chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.