CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 378

xuống dốc cả – chỉ có một ông bố vắt hết tuổi trẻ cho nhà máy,
và được lại quả bệnh lao phổi.”

Họ lại cắm mắt xuống bàn cờ, còn Avinash tiếp tục kể. Sau

khi giành được học bổng, anh đã rất háo hức chờ ngày được dọn
đến phòng kí túc xá. Từ thuở lọt lòng, anh đã sống cùng bố mẹ
và ba cô em gái trong căn nhà một-phòngkiêm-bếp mà xưởng
dệt cho gia đình anh thuê. Bố anh đã mắc bệnh lao từ mấy năm
trước, nhưng nay vẫn buộc phải làm việc giữa bầu không khí
đầy bụi bặm và sợi bông để nuôi cả nhà. Vả lại, nếu ông nghỉ, gia
đình họ sẽ phải dọn ra khỏi khu tập thể của nhà máy, lúc ấy thì
chẳng còn chỗ nào mà trú chân.

Kí túc xá là một nỗi thất vọng tràn trề khi Avinash mới tới,

bẩn thỉu, gián chuột hoành hành khắp nơi. “Nhà tôi chỉ có độc
một phòng kiêm bếp thật đấy, nhưng chí ít chúng tôi còn giữ nó
sạch sẽ.” Rồi đến nỗi chán nản khi phải giữ chức Chủ tịch Hội
sinh viên và Trưởng ban Kí túc xá. “Tôi hối hận lắm vì đã được
bầu. Trong cẩm nang của trường chả có dòng nào chuẩn bị cho
cậu đối phó với cuộc sống trong kí túc xá cả.”

“Ý anh là sao?”

“Kể ra lại làm hỏng luôn ngày đầu tiên của cậu mất. Những

thứ cậu được chứng kiến cho tới nay chả nhằm nhò gì đâu.
Nhưng nếu sinh viên chịu để tâm, lên tiếng đòi cải thiện, nhà
tắm và nhà vệ sinh sẽ dễ dàng được sửa sang lại ngay. Tiền bảo
trì bảo dưỡng đều trôi vào túi ai đó hết rồi. Y như căng-tin. Lão
cấp dưỡng được ôm một hợp đồng béo bở, và cho sinh viên ăn
toàn thứ rác rưởi. Nhưng cậu vẫn phải chọn lấy một loại rác cho
mình – chay hoặc mặn.”

“Tôi không phải đứa kén ăn đâu,” Maneck nói giọng cứng cỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.