CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 382

Trong lá thư gửi về nhà vào cuối tuần, Maneck phải vất vả

lắm mới tìm ra chuyện để viết mà không phải lo bị hiểu nhầm là
kêu ca. Cậu không muốn Thiếu tướng và bà Grewal, cùng tất cả
những người sẽ được đọc chung lá thư, nghĩ cậu là một thằng bé
mít ướt lo thân chẳng nổi.

Tuy nhiên, sau nửa tháng đầu, khi cậu và Avinash trở nên

thân thiết, cậu hầu như đã tin vào điều cậu từng được nghe
trước khi rời nhà: rằng cậu sẽ có quãng thời gian rất vui vẻ ở
trường đại học.

Một tối, nhân lúc chơi cờ đam, Maneck thú thật rằng cậu mù

tịt cờ vua. Avinash nói anh có thể dạy cậu chơi chỉ trong ba
ngày. “Thật đấy, nếu cậu thực sự muốn học.”

Vì cả hai đều không ăn chay và ngồi ở cùng một khu trong

phòng ăn, nên buổi học cờ vua diễn ra ngay trong các bữa tối,
với giấy và bút chì. Maneck nói nhờ mối phân tán này mà món
nước vo gạo của căng-tin trở nên dễ nuốt hơn.

“Vậy là cậu học được rồi đấy,” Avinash nói. “Bí quyết là ở đấy –

phân tán cả ngũ quan. Tôi đã nói cho cậu nghe học thuyết của
tôi về chúng chưa? Tôi nghĩ thị giác, khứu giác, vị giác, xúc giác,
thính giác của chúng ta đều được hiệu chỉnh sẵn để tận hưởng
lạc thú của một thế giới hoàn mĩ. Nhưng vì thế giới là bất toàn,
nên ta phải che bớt chúng đi.”

“Thế giới kí túc xá còn hơn cả bất toàn ấy chứ. Nó là một khối

méo mó khổng lồ.”

Ăn xong, họ chuyển sang sảnh chung, lúc ấy vẫn vắng vẻ. Có

mấy sinh viên đang tụ tập quanh bàn bi-a. Mỗi lần một tay cơ
thọc bóng vào trúng thành bàn làm nó nảy bật lại, những người
xem lại lầm rầm khen ngợi hoặc xuýt xoa tiếc nuối. Một tốp
khác kéo vào, cười nói ầm ĩ, và rủ nhau chơi trò tung-nắp-bút-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.