CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 385

“Đánh chết mấy thằng khốn mất dạy đi!”

“Đấm vỡ mặt chúng nó ra!”

“Bắt chúng nó ăn thịt!”

Những lời hăm dọa không biến ngay thành hành động vì sáu

người kia đã khôn ngoan quỳ xuống và kêu rên rầm rĩ. Tiếng
khóc lóc sụt sùi và van vỉ xin tha của họ cũng hỗn loạn điên đảo
không kém gì nỗ lực nôn ọe trước đó của đám sinh viên ăn chay.

Avinash quan sát diễn tiến tấn tuồng trong một phút, rồi đẩy

ghế của mình ra. “Tôi vừa nghĩ ra một cách. Cậu trông bàn cờ hộ
tôi nhé?”

“Rồi anh sẽ bị vạ lây đấy,” Maneck nói. “Anh xen vào làm gì?”

“Đừng lo, tôi sẽ không sao đâu.”

Maneck cất quân cờ vào trong hộp, ngồi nhìn từ góc của

mình. Các công nhân nhà bếp và sinh viên vẫn bị khóa cứng
trong những tư thế riêng: Tội Ác bị vạch trần quỳ mọp dưới
chân Hình Phạt không gì lay chuyển nổi, hòng mong tìm sự
khoan thứ. Cái cảnh ấy trông có phần hài hước, nếu nó không đi
kèm một mối nguy hiện hữu, đó là mấy người công nhân có thể
bị dần thành một đống bùi nhùi. Song đến nay, ranh giới vô
hình vẫn được giữ vững, tách biệt triển vọng khỏi hiện thực. Lạ
thật, không ngờ những ranh giới vô hình lại có sức mạnh đến
thế, Maneck thầm nghĩ – chắc như tường gạch vậy.

“Dừng lại! Hượm đã!” Avinash hét lên, đoạn len vào giữa

những người công nhân đang sợ rúm ró và đám sinh viên.
“Sao?” Họ sốt ruột hỏi, nhận ra đó là Trưởng ban Kí túc xá và
Chủ tịch Hội sinh viên.

“Xin các bạn ngừng lại một phút. Đánh đập mấy người này

phỏng ích gì? Tội lỗi đều do lão cấp dưỡng khốn nạn hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.