CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 398

“Để sau.” Chúng lôi cậu xuống xưởng, ở đó có một cái tủ lạnh

mô hình rất to hoạt động được như thật, và bảo cậu cởi quần áo
ra. Cậu không nhúc nhích. Chúng bèn sấn lại hòng lột truồng
cậu.

“Xin các anh!” Cậu van vỉ, tay giằng chân đá. “Đừng làm thế!

Đừng, cho tôi xin!” Cậu cầu trời khấn phật sao cho Avinash hiện
ra như một phép màu và cứu cậu, như anh ta đã từng cứu nhóm
công nhân bếp ăn khỏi các sinh viên ăn chay.

Bọn ma quấy làm ăn rất thiện nghệ, chỉ mất chưa đầy một

phút chúng đã ghì chặt được Maneck và lột sạch quần áo trên
người cậu. “Chú mày nghe cho kĩ đây,” chúng nói. “Phần thứ
nhất của bài kiểm tra rất đơn giản. Bọn anh sẽ làm lạnh chú
mày trong mười phút. Đừng hốt nhé.” Chúng đẩy cậu vào tủ
lạnh, gập người cậu lại để nhồi vừa khoảng không chật chội, và
mắm môi mắm lợi đóng cửa vào. Bóng tối như trong cỗ quan tài
trùm lấy cậu.

Bọn kia chờ đến lúc được tiêu khiển bằng phản ứng của cậu.

Mất một lúc không có động tĩnh gì. Rồi một tiếng đập thình
thình nổi lên, và kéo dài trong hai phút sau đó, nối tiếp bằng
một khoảng im lặng ngắn ngủi. Tiếng gõ lại trỗi dậy – lần này
yếu hơn, và rời rạc, đứt quãng, lúc trồi, lúc sụt. Những cú đấm
trở nên yếu ớt đến mức báo động rồi tắt ngấm. Bọn kia nhìn
đồng hồ; mới bảy phút trôi qua trong số mười phút đã giao hẹn
trước. Chúng quyết định mở cửa.

“Á á! Tởm!” Cả bọn nhảy bắn ra khi hơi thối phả vào mặt.

“Thằng chó ỉa vãi ra trong tủ rồi!”

Maneck tê cứng người và không tài nào chui ra được. Bọn kia

lôi cậu ra trong trạng thái co quắp một cục và đóng cửa lại để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.