CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 401

và thay đổi, như mọi khi. Thay đổi, luôn luôn là thế. Đó là điều
người sửa bản in đã nói lúc còn ở trên tàu – không thể né tránh
thay đổi, phải thích nghi với nó. Nhưng chắc chắn nó không
đồng nghĩa với việc chấp nhận thay đổi theo hướng xấu đi.

Mất nửa buổi đêm Maneck thao thức với những suy nghĩ của

mình, chậm chạp sắp xếp những hòm xiểng cùng va li. Nửa còn
lại của đêm được cậu dành để dỡ đồ, và viết thư gửi cho bố mẹ.
Cậu viết rằng trước nay mình đã không thành thật với bố mẹ, và
rất xin lỗi, song cậu chỉ muốn tránh cho họ những mối phiền lo:
“Kí túc xá là một nơi thật kinh khủng, con không thể ở lại đây
thêm phút nào nữa. Đành rằng nó rất bẩn thỉu và hôi thối,
chuyện đấy con còn chịu được, nhưng những người ở đây thì
thật đáng ghê tởm. Nhiều người còn chả phải sinh viên, và con
không hiểu sao những tên côn đồ đó lại được phép sống trong kí
túc xá sinh viên. Chúng hút hít, nốc rượu say, rồi đánh lộn.
Chuyện cờ bạc diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật, rồi chúng
còn bán cả ma túy cho sinh viên nữa chứ.” Cậu ngẫm nghĩ một
tí, rồi thêm, “Có thằng còn gạ bán cho con.” Câu đó có thể khiến
họ đổi ý. “Tất thảy đều cực kì khủng khiếp, và con muốn quay
về nhà càng sớm càng tốt. Con sẽ làm việc trong cửa hàng mà
không can thiệp một tí gì, bố mẹ bảo gì con nghe nấy, con hứa
đấy.”

Chắc chắn như thế là đủ ghê gớm để bố mẹ cậu phải ra tay

rồi, cậu tự thấy vậy. Không cần phải tiết lộ sự cố nhục nhã trên
thực tế.

Cả anh và chị Kohlah đều ngấm ngầm sung sướng khi biết

Maneck muốn về nhà. Họ nhớ cậu da diết nhưng chưa bao giờ
dám đả động đến chuyện đó, thậm chí là giữa hai vợ chồng với
nhau. Họ thích vờ tỏ ra, nhất là khi có mặt người khác, rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.