CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 402

mình hãnh diện và vui mừng vô ngần vì con trai mình đang xa
nhà để theo đòi một nền giáo dục xứng đáng.

Và lá thư khẩn thiết của Maneck cũng không thay đổi được

điều đó. Họ thận trọng kìm nén phản ứng của mình để giữ gìn
thể diện. “Mới thế đã cho thằng bé về nhà thì phí quá,” anh
Kohlah nói.

“Phải,” chị Kohlah đáp. “Nó sẽ đánh mất cơ hội duy nhất để có

được một nghề nghiệp tốt. Anh nghĩ sao, hả Farokh? Ta nên làm
thế nào đây?”

Từ tận đáy lòng, anh Kohlah biết rằng nếu con trai mình

không vui, nó nên về nhà ngay lập tức. Nhưng có lẽ phải có chút
nỗ lực nào đó được bỏ ra, dẫu là miễn cưỡng, hòng tìm kiếm
một giải pháp khác – chắc chắn đó là điều tất cả mọi người đều
kì vọng, bao gồm cả các bạn bè của hai vợ chồng. Nếu không,
anh sẽ bị chê là một ông bố quá ủy mị.

“Cứ như anh thấy thì xem ra cái kí túc xá trường có vấn đề

thật,” anh cẩn thận lựa lời.

“Dĩ nhiên là có vấn đề rồi! Con em có nói dối bao giờ đâu! Và

nó không được phép lưu lại một nơi xấu xa, đầy những thói hư
tật xấu và bọn côn đồ vô lại như thế, chỉ để cố kiết lấy một cái
bằng đại học! Làm thế thì ta còn là loại cha mẹ gì nữa đây?”

“Phải, phải, em cứ bình tĩnh đã nào, anh đang nghĩ đây.” Anh

xoa xoa trán. “Nếu kí túc xá không thích hợp, có lẽ ta nên tìm
cho nó một chỗ trọ khác. Ở riêng, trong nhà ai đó. Thế là giải
quyết được vấn đề.”

“Ý hay đấy,” chị Kohlah nói, hùa theo anh. Chị không muốn

suốt đời mang tiếng là bà mẹ bị bệnh sở hữu, kẻ đã phá hoại
tương lai của con trai mình. “Để em hỏi bà con họ hàng xem
nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.