CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 415

“Bét ra mỗi cái phải chở cả trăm người,” Ishvar nói. “Tổng

cộng là hơn hai ngàn. Chắc mít tinh lớn lắm.”

“Đấy là chỉ riêng số từ khu ta thôi,” Rajaram nói. “Chắc xe

buýt đã được phái đi khắp nơi. Cả cuộc mít tinh phải có đến
mười lăm, hai mươi ngàn người, cứ chờ khắc biết.”

Sau khi đi được chừng một tiếng, đoàn xe buýt ra đến ngoại ô

thành phố. Om kêu đói. “Cháu mong sao họ cho ta uống trà ăn
bánh ngay khi đến nơi. Và cả năm rupi nữa.”

“Lúc nào cậu cũng đói nhỉ,” Ishvar giả giọng the thé. “Cậu bị

giun à?” Hai bác cháu cười phá lên, đoạn cắt nghĩa câu đùa liên
quan đến Dina Dalal cho Rajaram hay.

Chẳng mấy chốc họ đã đi vào đường quê. Trời đã ngớt mưa.

Họ đi qua những làng mạc, thấy người dân đứng giương mắt
nhìn đoàn xe. “Tôi không hiểu,” Ishvar nói. “Sao họ phải lôi
chúng ta về tận đây? Sao không đưa luôn mấy người dân làng
kia đến chỗ mít tinh?”

“Quá lằng nhằng, tôi nghĩ thế,” Rajaram nói. “Bọn họ sẽ phải

đi đến rất nhiều làng, dân cư ở đây thưa thớt quá mà – chỗ này
hai trăm người, chỗ kia bốn trăm người. Cứ bứng cả cụm từ các
xóm nhà lá trên thành phố có phải đơn giản hơn khối không.”
Anh ta bỗng reo lên háo hức, tay chỉ ra. “Nhìn kìa! Nhìn cô gái
kia kìa, ở cạnh giếng ấy! Mái tóc dài đẹp làm sao!” Anh ta thở
dài. “Giá tôi có thể mang kéo đi khắp các làng quê, cần gì cắt
nấy. Chả mấy mà giàu to.”

Họ biết mình đã gần đến đích khi đường sá đông đúc thêm và

có những chiếc xe khác đi vượt qua họ, trên mình cũng chở
nặng những khán thính giả được “đo ni đóng giày” cho thủ
tướng. Thi thoảng, các xe buýt lại phải tránh đường để những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.