CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 416

chiếc xe hơi phấp phới cờ bay đang rước các vị yếu nhân vượt
lên trong tràng còi inh ỏi.

Họ dừng lại gần một khu đất trống rộng mênh mông. Trong

khi hành khách lục tục xuống xe, một nhân viên tổ chức nhắc
họ ghi nhớ số xe buýt của mình cho chuyến về. Anh ta hướng
dẫn mọi người đi đến khu ngồi của mình, nhắc lại hiệu lệnh vỗ
tay cho từng nhóm. “Nhớ quan sát các vị chức sắc ngồi trên sân
khấu. Khi nào họ bắt đầu vỗ tay, thì các người cũng phải vỗ tay
theo.”

“Còn tiền thì sao?”

“Bao giờ xong việc khắc có. Bọn này biết tỏng mánh của các

người rồi. Nếu bọn này trả tiền trước, thế nào lũ lưu manh các
người chả đánh bài chuồn giữa chừng.”

“Vào nhanh! Vào nhanh!” Một người chỉ đường giục, đoạn

giúp những người mới đến đi vào bằng một phát vỗ lên lưng.

“Đừng có đẩy!” Om vừa gầm gừ, vừa gạt bàn tay trên lưng

mình đi.

“Kìa Om, bình tĩnh đi cháu,” Ishvar can.

Các cọc tre và ray đường sắt chia mảnh đất thành mấy khu có

rào chắn, khu chính nằm ở mé cuối, giữa có một sân khấu được
che chắn lại cao khoảng chín mét. Phía trước sân khấu là khu
dành riêng cho các vị đức cao vọng trọng. Đây là khoảnh duy
nhất có kê ghế, và cuộc tranh cãi hòng phân chia ghế đang đến
hồi gay cấn. Ghế có ba loại: có nệm, có tay, cho các VVIP – nhân
vật rất rất quan trọng; có nệm, nhưng không có tay, cho các VIP
– nhân vật rất quan trọng; và ghế xếp bằng sắt trơn, cho các
chức sắc ngành cảnh sát Ấn Độ. Các vị khách mời còn đang bận
cự nự và cãi lộn với các điều phối viên, ép họ phải thêm một chữ
“rất” vào danh vị của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.