CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 417

“Cố mà ra đứng gần rìa khu đất, sát cái lều kia kìa,” Rajaram

nói. “Chắc đấy là chỗ phục vụ trà và bánh đấy.” Nhưng các tình
nguyện viên đeo băng vải ba màu đã lùa cả đám đến khu rào
trống ngay gần đó.

“Oa, bác nhìn kìa!” Om kêu lên sửng sốt, tay chỉ vào tấm hình

thủ tướng cao xấp xỉ hai mươi lăm mét dựng ở cánh phải sân
khấu. Cái hình người gia cố bằng bìa các tông và gỗ dán đứng
đó, vòng tay dang rộng, như đang chờ ôm chầm lấy các khán
thính giả. Một tấm bản đồ vẽ phác hình đất nước treo lơ lửng
đằng sau cái đầu, một vòng hào quang te tua.

“Nhìn cả cái cổng hoa kia mà xem!” Ishvar reo lên. “Cứ như

dải cầu vồng bắc ngang sân khấu ấy nhỉ. Đẹp quá phải không?
Đứng đây cũng ngửi thấy mùi hoa thơm nữa.”

“Thấy chưa, tôi đã bảo hai bác cháu sẽ thích mà,” Rajaram

nói. “Lần đầu bao giờ cũng vui.”

Họ ngồi bệt xuống đất rồi quay sang ngó nghiêng những

khuôn mặt xung quanh mình. Mọi người mỉm cười và gật đầu.
Người phụ trách âm thanh bước lên sân khấu để kiểm tra micro,
khiến mấy chiếc loa rít lên the thé. Những tiếng lao xao háo hức
nổi lên giữa đám khán giả rồi tan biến gần như ngay lập tức. Các
đoàn xe buýt vẫn lũ lượt đổ xuống hàng ngàn hành khách. Lúc
này nắng đã nóng như rang, Ishvar nói chí ít trời cũng không
mưa.

Hai tiếng sau, tất cả các khu rào đã kín người, khoảnh đất

chật ních, và những nạn nhân đầu tiên gục ngã trước ánh nắng
mặt trời được khiêng đi hồi sức dưới bóng râm của mấy rặng
cây gần đó. Ai nấy đều ngờ vực tính đúng đắn của việc tổ chức
một cuộc mít tinh vào đúng khoảng thời gian nóng bức nhất
trong ngày. Một nhân viên tổ chức giải thích là không còn cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.