CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 432

dép vào. Vẫn còn vài hộp nữa cần dỡ ra. Chi bằng làm luôn.
Quần áo, khăn, kem đánh răng, xà phòng được cất vào tủ búp
phê. Một mùi hương dễ chịu phả ra từ hộc tủ. Cậu hít một hơi
thật sâu: cậu nhớ đến dì Dina, cô thật ưa nhìn – mái tóc rất đẹp,
khuôn mặt dịu dàng.

Đồ đã dỡ xong hết, cậu ngơ ngẩn không biết phải làm việc gì

nữa. Chiếc ô treo trên tủ khiến cậu chú ý. Cậu mở ra, trầm trồ
hình ngôi chùa, và mường tượng cảnh dì Dina cầm nó xuống
phố. Hệt như các quý bà quý cô ở trường đua trong phim My
Fair Lad
y. Trông dì trẻ hơn mẹ nhiều, dù mẹ bảo hai người bằng
tuổi, đến năm nay là bốn mươi hai. Và rằng cuộc đời dì đã trải
qua lắm truân chuyên, nhiều bất hạnh, chồng dì mất từ sớm,
nên Maneck phải đối xử tốt với dì, dù tính tình dì có khó khăn đi
nữa.

Thảo nào dì Dina lại có phong thái như thế, cậu nghĩ, cũng vì

một đời vất vả. Cách dì nói năng, giọng điệu lộ vẻ già nua, đã
trải bao cay đắng ngọt bùi. Lời lẽ của dì lúc nào cũng sắc lạnh –
lời lẽ của một con người mệt mỏi, đầy hoài nghi. Cậu ước sao
mình có thể giúp dì vui lên, thỉnh thoảng chọc cho dì cười.

Căn phòng nhỏ khiến cậu thấy ngột ngạt. Cứ thế này mãi thật

chán, và cả năm học còn lại hẳn cũng sẽ kéo dài lê thê. Cậu nhặt
một cuốn sách lên, lật qua, rồi vứt lại lên bàn. Bộ cờ. Cậu bày
bàn cờ và đi vài nước máy móc. Với cậu, niềm vui đã khô cạn
trong những hình hài bằng nhựa. Cậu gạt chúng vào chiếc hộp
màu huyết dụ có nắp trượt – từ nhà tù của những ô vuông sang
nhà tù của cỗ quan tài.

Song cậu chí ít cũng đã thoát khỏi nhà tù của mình, cậu nghĩ,

đã không còn phải nhìn thấy cái kí túc xá khốn kiếp kia nữa.
Điều hối tiếc duy nhất của cậu là đã không có dịp chào tạm biệt
Avinash, căn phòng của anh ta vẫn khóa kín im lìm. Có sẽ anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.