CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 434

Cậu đóng sập hộp cờ: một luồng gió hôn lên mặt cậu. Trên gò

má ướt nước mắt, nụ hôn nghe lạnh băng. Cậu chùi mắt và sập
hai cánh hộp lại một lần nữa, xếp quạt, rồi cầm cả cái bàn cờ phe
phẩy cho mình.

Tiếng dì Dina gọi “ăn tối thôi”, mãi rồi cũng đến, chẳng khác

nào một cuộc phóng thích. Cậu có mặt bên bàn ăn ngay tức
khắc, đứng vẩn vơ xung quanh chứ không ngồi xuống đến tận
khi được chỉ chỗ ngồi.

“Cháu bị cảm lạnh à?” Cô hỏi. “Mắt cháu trông ướt quá.”

“Không ạ, cháu chỉ nghỉ một tí thôi.” Chả có gì qua nổi mắt

cô, cậu thầm nghĩ.

“Hôm qua dì quên mất chưa hỏi cháu, cháu thích ăn bằng dao

nĩa hay bốc tay?”

“Thế nào cũng được, không quan trọng đâu ạ.”

“Ở nhà cháu ăn kiểu gì?”

“Nhà cháu dùng dao nĩa ạ.”

Cô bày ra con dao cùng nĩa và thìa quanh đĩa của cậu, để

trống bên đĩa của mình, và bưng thức ăn lên.

“Cháu ăn bốc cũng được mà,” cậu gàn. “Dì không cần phải

quan tâm đặc biệt đến cháu thế đâu.”

“Đừng tưởng bở nhé, thép không gỉ rẻ tiền thì có gì mà đặc

biệt?” Cô múc thức ăn vào đĩa của cậu và ngồi xuống ghế đối
diện. “Hồi dì còn bé, bàn ăn nhà dì lúc nào cũng được bày biện
đủ lệ bộ. Đồ bạc nguyên chất. Bố dì rất kĩ tính về mấy chuyện
đấy. Sau khi ông mất, nếp sống của cả nhà thay đổi hết. Nhất là
khi bác Nusswan anh trai dì lấy bác Ruby. Bác ấy bỏ lệ này ngay.
Bác ấy bảo, cần gì phải bắt chước bọn người nước ngoài, trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.