CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 436

“Đừng, đừng dung túng bọn nó.”

“Bọn nó đói đấy, dì xem, bọn nó đang ngóng kia kìa.”

“Vớ vẩn. Rặt một lũ của nợ rình ngoài cửa sổ chứ gì. Đã thế,

bọn nó còn chui vào phá bếp lung tung nữa. Bọn này có mỗi
một thứ có ích, ấy là bộ ruột. Để làm dây đàn vi-ô-lông, chồng dì
bảo thế.”

Maneck tin chắc cô sẽ hồi tâm chuyển ý nếu ngày nào cậu

cũng nói về bọn mèo như thể chúng là những con người; đấy là
mẹo bố cậu vẫn hay dùng. Khi cô quay lưng lại, cậu bèn vứt nốt
chỗ thức ăn thừa. Ngay lúc này cậu đã chọn được con mình
thích: con mèo mướp vằn nâu trắng có một cái tai sứt đang nói,
Ném thức ăn ra đây mau lên, tôi không chờ được nữa đâu.

Dọn dẹp xong, Dina mời cậu ra phòng trước ngồi cùng cô,

muốn đọc sách hay học bài, làm gì tùy thích. “Cháu không cần
phải ru rú trong phòng như thế. Cứ tự nhiên như ở nhà. Nếu
cháu cần gì thì đừng ngại hỏi nhé.”

“Cảm ơn dì.” Cậu vẫn lo sợ sẽ phải trở vào xà lim của mình

trước giờ đi ngủ. Cậu ngồi xuống chiếc ghế tựa đối diện chỗ cô
và lật qua một tờ tạp chí.

“Cháu đã gặp họ hàng bên ngoại chưa?”

Cậu lắc đầu. “Cháu hầu như chả biết gì về bên ngoại. Mà cả

nhà cháu cũng chưa bao giờ thân thiết với bên đó. Bố cháu hay
bảo họ lù đù quá, dễ thường có thể chết vì chán đời mất.”

“Chậc, chậc, chậc,” cô nhíu mày, nhưng miệng lại nở nụ cười,

tay lựa mớ vải vụn của mình. Khoảng nửa tá vuông vải đã được
cô cắt cúp cho vừa vặn với nhau được trải hết lên mặt sô pha.

Maneck xích lại gần. “Cái gì đây ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.