CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 437

“Bộ sưu tập vải của dì.”

“Thật ạ? Để làm gì thế ạ?”

“Chả lẽ cứ cần phải có một lý do hay sao? Người ta vẫn sưu

tập đủ thứ đấy thôi. Tem, đồng xu, bưu thiếp. Dì không có an-
bum, không có sổ lưu niệm, nhưng đã có vải.” “Vâng,” cậu đáp,
đầu gật gù vẻ ngờ vực.

Cô để mặc cậu nhìn trân trối mất một lúc, rồi mới nói: “Đừng

lo, dì không bị dở hơi đâu. Mấy mảnh vải này là để may chăn.
Một cái khăn phủ đẹp cho chiếc giường của dì.”

“À, ra thế.” Cậu bèn lục lọi đống vải, góp ý, lựa ra những mảnh

mà cậu thấy có thể hợp với nhau. Có vài mảnh, ví như mấy mẫu
vải voan và tuýt xi đang nằm trên tay cậu đây, nom thật đẹp.
“Nhiều màu sắc, mẫu mã quá,” cậu thốt lên.

“Cháu định làm nhà phê bình đấy à?”

“Không ạ, ý cháu là để chọn ghép các mảnh sao cho ăn ý cũng

khó phết.”

“Ừ, đúng là khó thật, nhưng thế mới cần có gu và tay nghề.

Chọn gì, bỏ gì, rồi đặt mảnh nào cạnh mảnh nào.”

Cô cắt bỏ những đường viền lởm chởm và xếp tạm sáu miếng

vải cạnh nhau để ngắm nghía cho rõ. “Cháu thấy thế nào?” Cô
hỏi.

“Đẹp lắm ạ.”

Cậu bé thật thân thiện dễ gần, cô thầm nghĩ. Những lo ngại

của cô về một cậu ấm hư hỏng thật quá vô căn cứ. Và cảm giác
có người để nói chuyện cùng thật dễ chịu. Ai đó không phải hai
người thợ may, những kẻ luôn ngờ vực cô, mà kể ra cô cũng
chẳng tin gì họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.