CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 44

trà đi, rửa tay đi, uống thuốc đi – thì nay những gì còn lại chỉ là
một bức tường của trạng thái vô tri.

Nhiệm vụ chăm sóc mẹ đã vượt quá khả năng của Dina. Khi

mùi bốc lên từ căn phòng bà Shro đã đến ngưỡng không thể
bưng mũi bịt mắt thêm nữa, Nusswan mới rụt rè mang vấn đề
ra trình bày với vợ. Anh ta không dám nhờ thẳng vợ, mà chỉ hi
vọng bản tính nhân ái sẽ thuyết phục chị ta tình nguyện xông
pha. “Ruby, em yêu, tình hình của mẹ càng ngày càng xấu đi. Mẹ
cần được chăm sóc cẩn thận, mọi lúc mọi nơi.”

“Thì đưa cụ vào trại dưỡng lão,” Ruby đáp. “Mẹ cứ ở trong đấy

là tốt nhất.”

Anh ta gật đầu xuê xoa, và làm một việc vừa đỡ tốn kém hơn

lại nhân văn hơn là gửi mẹ mình vào nhà máy bảo dưỡng tuổi
già – như một vài người họ hàng ác miệng đã gọi – anh ta thuê
một hộ lý toàn thời gian.

Thời hạn làm việc của người hộ lý chẳng kéo dài là bao; bà

Shro ra đi vào cuối năm đó, và rốt cuộc mọi người cũng hiểu ra
rằng vợ của một bác sĩ chẳng hề miễn nhiễm với khổ đau hơn
những người bình thường khác. Bà qua đời vào đúng ngày
chồng mất theo lịch Shahenshahi

[6]

. Lễ cầu siêu cho họ được cử

hành liên tiếp trong cùng một ngôi đền dưới sự chủ trì của thầy
Framji. Đến tuổi này, Dina đã học được cách né tránh những cái
ôm thân thiện quá mức từ phía ông thầy. Khi ông lại gần, cô lịch
sự chìa một tay ra và bước lùi lại một bước, rồi một bước nữa, và
một bước nữa. Gần như phải đuổi theo cô bé vòng quanh nhà
nguyện, giữa những chiếc lư lớn cắm đầy gỗ đàn hương đang
cháy phừng phừng, ông ta chỉ biết nở nụ cười ngớ ngẩn và đành
bỏ cuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.