CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 45

Khi một tháng lễ cầu siêu đầu tiên cho bà Shro đã kết thúc,

Nusswan quyết định rằng cho Dina đi học tiếp là việc quá ư vô
nghĩa lý. Tờ bảng điểm gần đây nhất của cô bé quá thảm hại.
Nếu không nhờ có vị hiệu trưởng, vốn vẫn nhớ như in những kí
ức hồi còn mồ ma ông Shro và muốn coi những điểm số đó là
dấu hiệu của một sự sa sút tạm thời, thì cô đã phải ở lại lớp rồi.

“Cô Lamb thật tử tế khi cho mày lên lớp,” Nusswan nói.

“Nhưng sự thật là, kết quả của mày quá tệ. Tao sẽ không phí tiền
đóng học cho mày thêm một năm nào nữa.”

“Lúc nào anh cũng bắt em lau chùi quét dọn, cả ngày em

chẳng đào đâu ra một tiếng để học bài! Anh còn mong hòng gì
nữa?”

“Đừng có bao biện. Một đứa con gái trẻ trung khỏe mạnh thế

kia, làm có tí việc nhà thì ảnh hưởng gì đến học hành? Mày
không biết mày may mắn đến thế nào ư? Còn hàng ngàn đứa trẻ
nghèo khác trên khắp thành phố này, ngày thì đi đánh giày
ngoài ga, hoặc đi nhặt giấy vụn, chai lọ, túi bóng, tối đến lại đi
học. Thế mà mày còn kêu ca nữa à? Thứ mày còn thiếu chỉ là
khát vọng học tập mà thôi. Tao quyết rồi, mày học thế là đủ.”

Dina không định chấp nhận số phận mà không hề phản

kháng lại. Cô cũng cầu mong vợ Nusswan sẽ ra mặt nói đỡ cho
mình. Nhưng Ruby chọn cách đứng ngoài cuộc chiến, vậy là vào
sáng hôm sau, khi bị xua ra chợ với một tờ danh sách những
món cần mua, Dina bèn chạy ngay đến nhà ông nội.

Ông nội sống với một người chú họ, trong một căn phòng sực

nức mùi sáp mốc. Cô nín thở và ôm lấy ông, rồi trút hết mọi
phiền não của mình vào một tràng câu chữ: “Cháu xin ông! Ông
hãy bảo anh ấy đừng đối xử với cháu như thế nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.