CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 46

Chân đã bước vào con đường suy kiệt của tuổi già, nên ông cụ

phải mất một lúc mới nhớ ra Dina là ai, và cần một khoảng thời
gian lâu hơn nữa để hiểu được cô bé muốn gì. Lúc ấy ông không
đeo răng giả, nên khó mà luận nổi ông đang nói gì. “Cháu lấy
hàm răng giả cho ông nhé?” Cô bé gợi ý.

“Thôi, thôi, thôi!” Ông cụ giơ cả hai tay lên xua kịch liệt.

“Không cần răng. Răng gì cong như móc câu, đeo vào đau cả
miệng. Thằng nha sĩ khốn kiếp ngu như bò ấy, rõ đồ vô dụng.
Đến thợ mộc còn đẽo được bộ răng tốt hơn thế.”

Cô bèn nhắc lại từng câu một thật chậm rãi, mãi sau ông cụ

mới nắm được vấn đề. “Đi học à? Ai, cháu hả? Đương nhiên là
cháu phải đi học rồi. Đương nhiên. Đương nhiên. Cháu phải đi
học. Rồi còn lên đại học nữa chứ. Rồi, nhất định ta sẽ bắt thằng
khốn mất dạy ấy cho cháu đi học, ta sẽ lệnh cho thằng Nauzer. À
không, thằng Nevil – thằng Nusswan, phải rồi, ta sẽ buộc nó
làm thế.”

Ông cụ bèn sai một người làm sang nhắn Nusswan tới gặp

mình càng sớm càng tốt. Nusswan không thể từ chối. Anh ta
quan tâm sâu sắc đến cách các thành viên trong gia đình nhìn
nhận về mình. Sau khi lần lữa được vài ngày, viện cớ mình bận
công mắc việc quá, anh ta đành đi, nhưng kéo theo cả Ruby để
có thêm đồng minh. Chị ta đã được dặn phải lấy lòng ông cụ
bằng mọi phương cách có thể.

Kể từ sau chuyến viếng thăm của Dina, trí óc của ông cụ đã

lẫn lộn nhiều. Ông không còn nhớ chút gì về cuộc nói chuyện
giữa hai ông cháu. Lần này ông có đeo răng giả nhưng chẳng
chịu nói năng gì mấy. Sau khi được gợi ý và nhắc nhỏm chán
chê, ông có vẻ đã nhận ra các cháu. Rồi, không thèm đếm xỉa gì
đến Ruby, ông đột ngột quả quyết rằng Nusswan và Dina chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.