CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 450

“Dào, đừng nói linh tinh.”

“Linh tinh cái gì? Thì đấy, sáng nào ông ấy cũng cho bọn chó

ăn ngoài hiên nhà. Thế mà ông lại tống tớ đi xa. Những lúc tớ ở
nhà, ông toàn gây sự với tớ, không muốn tớ xớ rớ lại gần.”

“Đừng nói linh tinh, bố cậu cho cậu lên đây học chỉ vì lo cho

tương lai cậu thôi.”

“Cậu là chuyên gia về các ông bố chắc?”

“Phải.”

“Dựa vào đâu thế?”

“Vì bố tớ mất rồi. Gặp chuyện ấy cậu khắc biến thành chuyên

gia ngay. Cứ tin lời tớ, đừng nói năng linh tinh về bố cậu nữa.”

“Được rồi, bố tớ là một ông thánh. Thế có chuyện gì xảy ra với

Người dạy khỉ?”

“Mọi người trong xóm giận lắm, họ bảo nên báo cảnh sát, vì

từ hồi bọn khỉ chết, người dạy khỉ có nuôi hai đứa trẻ con, ba
bốn tuổi gì đấy. Bọn nó là con bà chị gái của anh ta, được anh ta
dạy để diễn một trò mới. Nhỡ anh ta hóa điên thì sẽ rất nguy
hiểm cho lũ trẻ. Nhưng sau nhiều người lại nói giao cho bọn lừa
đảo quản một thằng điên phỏng ích gì. Vả lại, người dạy khỉ rất
quý hai đứa bé. Anh ta chăm chúng nó cẩn thận lắm.”

Họ xuống tàu, chen lấn giữa đám đông đang chờ trèo lên. Bên

ngoài sân ga, một người phụ nữ ngồi dưới nắng bên cạnh một
cái rổ nhỏ đựng rau củ. Bà ta đang hong khô bộ sari vừa giặt, lần
lượt từng mảnh. Một mảnh ướt sũng sĩnh được quấn quanh
hông và cặp vú teo tóp của bà, bị dàn căng hết mức có thể.
Mảnh còn lại được phủ lên hàng rào đường ray hong cho khô,
tỏa ra từ thân người bà như hình một người cầu nguyện dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.