CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 455

“Cháu thỏa mãn rồi đấy nhỉ,” Dina nói. “Khăng khăng làm

trái ý dì, bỏ ngoài tai mọi lời dì nói để giao du với cậu ta.”

“Chỉ là một buổi xem phim thôi mà dì. Đây là lần đầu tiên Om

được đến một rạp chiếu lớn. Cậu ấy thích lắm.”

“Dì hi vọng ngày mai cậu ta may vá nên hồn, còn cháu có thể

tập trung vào học hành. Mấy bộ phim toàn đánh đấm giết chóc
kiểu đó chỉ tổ hại não. Ngày xưa phim ảnh đáng yêu lắm. Một ít
hát hò, nhảy múa, hài kịch, hoặc chuyện tình yêu. Giờ chỉ toàn
súng ống với dao búa.”

Ngày hôm sau, như để minh chứng cho giả thuyết của Dina,

Om may phần thân của chiếc đầm cỡ bảy với phần chân váy cỡ
mười một, dồn hết những chỗ thừa thẹo vào dải chun ở eo. Lỗi
sai bị lặp lại ở ba chiếc đầm liền và mãi đến chiều mới bị phát
hiện.

“Đừng may nữa, sửa chỗ đầm này trước đi,” Dina nói, nhưng

cậu lờ tịt.

“Không sao đâu, cô Dina,” Ishvar nói. “Tôi sẽ tháo chỉ ra rồi

may lại ngay đây.”

“Không, lỗi của cậu ta, cậu ta phải sửa.”

“Cô đi mà sửa,” Om vặc lại, tay gãi đầu cành cạch. “Tôi đang

đau đầu lắm. Cô đưa nhầm vải cho tôi, đấy là lỗi của cô chứ.”

“Nghe cậu ta xem! Nói dối không biết ngượng mồm! Mà bỏ

ngay cái tay xuống, cậu bôi hết dầu lên vải bây giờ! Suốt ngày
gãi, gãi, gãi!”

Cuộc cự cãi vẫn tiếp diễn đến tận khi Maneck đi học về. Hai

người thợ may không nghỉ uống trà. Cậu trốn tịt vào phòng và
đóng chặt cửa lại, ước sao họ dừng lại. Trong suốt khoảng thời
gian còn lại của buổi chiều, những lời chì tiếng bấc vẫn ri rỉ dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.