CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 456

chân cửa phòng cậu, dâng lên thành một bể u uất bao vây lấy
cậu.

Đến sáu giờ, Dina gõ cửa và gọi cậu ra. “Hai người bọn họ về

rồi. Dì cần trò chuyện với một người tỉnh táo.”

“Dì ơi, sao dì cứ gây sự thế?”

“Dì gây sự? Sao cháu dám! Cháu có biết ngọn ngành câu

chuyện không mà đã nói ai gây sự?”

“Cháu xin lỗi dì. Thế do đâu mọi người lại cãi nhau?”

“Vẫn chuyện cũ. May sai, làm ẩu. Ơn trời còn có Ishvar. Dì

không biết phải làm sao nếu thiếu ông ấy. Một thiên thần và
một quỷ dữ. Phiền nỗi, khi thiên thần ở bên quỷ dữ, cả hai đều
không đáng tin.”

“Có lẽ Om xử sự như vậy là vì đang gặp chuyện gì đó không

vui, có thể vì dì khóa cửa nhốt họ mỗi lần dì ra ngoài.”

“A! Vậy là cậu ta có kể cho cháu nghe chuyện đó, phải không?

Thế cậu ta có nói tại sao dì phải làm thế không?”

“Ông chủ nhà. Nhưng cậu ấy nghĩ đấy chỉ là cái cớ. Cậu ấy nói

dì làm cho bác cháu họ cảm thấy mình giống hệt bọn tội phạm.”

“Lương tâm tội lỗi của cậu ta khiến cậu ta cảm thấy thế thì

có. Chuyện ông chủ nhà là có thật, cháu cũng nhớ còn gì. Đừng
bị lừa phỉnh bởi nụ cười ngọt ngào của lão thu tiền nhà để rồi
thừa nhận chuyện bất cứ gì. Lúc nào cũng phải vờ là cháu của
dì.” Cô bắt tay vào dọn dẹp căn phòng, nhặt sạch rác rến, nhồi
mớ vải vụn vào ngăn dưới cùng. “Cặp tròng của lão Ibrahim đấy
có thể soi thấu cả căn hộ từ tận cửa trước kia, lúc nào chúng
cũng trợn tròn láo liên. Nhanh hơn cả tròng mắt Buster Keaton.
Nhưng cháu hẵng còn trẻ, chắc chẳng biết Buster Keaton đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.