CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 457

“Cháu đã nghe mẹ nhắc đến cái tên ấy rồi. Mẹ cháu bảo ông ta

còn ngộ hơn cả Laurel và Hardy.”

“Dì không để ý, mà còn một lý do nữa. Nếu dì không khóa cửa

nhốt bọn thợ may lại, bọn họ sẽ cho dì phá sản ngay. Cháu có
biết Om đã có lần bám đuôi dì đến chỗ công ty xuất khẩu
không? Cậu ta có kể cho cháu nghe chuyện đó không? Không, dĩ
nhiên là không rồi. Dì được tí tiền hoa hồng họ cũng nuốt
không trôi mà. Ai biết đâu dì vẫn phải giật gấu vá vai chán đây.”

“Để cháu bảo mẹ gửi thêm tiền nhé? Để trả tiền trọ và ăn

uống của cháu ấy?”

“Không được! Dì tính giá thế là vừa, mẹ cháu cũng trả đủ rồi.

Cháu nghĩ dì kể với cháu tất cả những chuyện này để xin bố thí
ư?”

“Không ạ, cháu chỉ nghĩ là…”

“Khó khăn của dì đâu phải như vết thương của thằng ăn mày!

Chỉ có thằng ăn mày mới vạch áo khoe cháu những chỗ què cụt
ghẻ lở trên người nó, để cháu thấy mà ghê. Không, thưa cậu Mac
Kohlah, tôi chỉ nói ra để cậu hiểu rõ hơn về cậu bạn Omprakash
Darji quý mến của cậu mà thôi.”

Vào lần tiếp theo phải tới công ty xuất khẩu Au Revoir, Dina

quyết định đặt thêm niềm tin vào Maneck. “Nghe đây, hôm nay
dì sẽ không khóa cửa. Vì có cháu ở nhà, dì để cháu trông nom
mọi việc đấy.” Trách nhiệm sẽ kéo cậu về phe cô, cô chắc mẩm
thế; vả lại, Om cũng sẽ không dám giở trò làm xiếc bằng xe đạp
thêm lần nữa.

Dina đi rồi, Ishvar vẫn cắm cúi may, ông ngại không dám tận

hưởng phút nghỉ ngơi trên chiếc sô pha của Dina như thói
thường khi đang có mặt Maneck. Còn Om lập tức ngừng tay, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.