CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 461

Maneck. “Nhưng ai đó nên làm việc này. Có thế cậu mới khá lên
được.”

Ông lôi Om vào phòng trong và ấn cậu xuống ghế. “Từ rày trở

đi, bác không muốn nghe một chữ nào từ mồm mày nữa. Im
miệng mà làm việc của mày, kì đến lúc về thì thôi.”

Bữa tối là một khoảng thời gian lặng lẽ, chỉ có dao nĩa lên

tiếng. Dina dọn dẹp rất nhanh, rồi bỏ vào phòng may và đóng
sập cửa lại.

Chẳng hóa ra mình là thằng cuồng dâm à, Maneck tự nghĩ,

trong bụng khổ tâm vô cùng. Cậu chờ ở phòng ngoài một lúc, hi
vọng cô sẽ bước ra, cho cậu một cơ hội để xin thứ lỗi. Đôi tai cậu
bắt được tiếng mở rồi đóng ngăn kéo. Tiếng kẽo kẹt của chiếc
giường cô nằm. Tiếng lách cách có lẽ của cây lược cô dùng.
Tiếng lịch kịch của đôi ghế thợ may bị đẩy sang một bên. Cậu
nghe thấy tiếng mở nắp rương, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ. Rồi
dải sáng dưới chân cửa phòng cô tắt ngóm, và nỗi đau khổ nhấn
chìm cậu.

Liệu cô có viết thư cho bố mẹ cậu và ca thán không? Cậu đáng

bị thế lắm. Suốt hai tháng nay, cô đã đối xử với cậu tử tế biết
bao, trong căn hộ này của cô, còn cậu lại hành động thật ghê
tởm. Lần đầu tiên kể từ ngày rời nhà, cậu mới có cảm giác an
lòng, không còn gợn sợ hãi, nhờ có dì Dina. Được cứu vớt khỏi
cái kí túc xá đã khiến cậu phát ốm, với cục nghẹn chặn trong
ngực và cảm giác buồn nôn thường trực mỗi buổi sáng.

Giờ cậu đã mang chúng trở lại, bằng chính việc làm của

mình. Cậu tắt chiếc đèn cạnh sô pha và lê thân về phòng.

Buổi sáng cũng không làm nguôi ngoai nỗi hổ thẹn hồi đêm

trước của Maneck. Để giúp giữ nó luôn nóng hổi, Dina đặt sầm
chiếc đĩa đựng hai quả trứng tráng trước mặt cậu vào bữa sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.