CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 467

“Bác già quá rồi.” Nhưng, ông tự nghĩ, đùa là một chuyện, quả

thực với Om, việc này đã kíp lắm rồi – trù trừ là rất không nên.

“Nhưng cháu đã chọn xong vợ cho bác rồi kia đấy,” Om nói.

“Ai thế?”

“Cô Dina. Cháu biết bác thích cô ta, lúc nào bác cũng bênh cô

ta. Bác nên cho cô ta hưởng tí hơi giai mới phải.”

“Thằng mất dạy,” Ishvar chửi và đấm nhẹ thằng cháu, đoạn

hai bác cháu rẽ vào con ngõ dẫn đến khu ổ chuột.

Tiếng gầm rú vẫn lăn về phía họ, chậm chạp và bình thản

trong ánh chiều chạng vạng, càng lúc càng lớn thêm, chát chúa
hơn. Rồi nó nổ bung. Không gian đột ngột choáng ngợp những
tiếng gào rú đau đớn, kinh hoảng và giận dữ.

“Hai Ram! Có chuyện gì thế?” Họ băng qua quãng đường sau

chót và nhìn thấy cuộc chiến đang đến hồi khốc liệt.

Cư dân khu lều lán bị quét hết ra đường, đang lăn lộn đòi trở

lại lán của mình, tiếng la hét của họ hòa lẫn với tiếng rú của còi
xe cứu thương đang không cách gì xuyên qua được đám người.
Cảnh sát tạm thời mất kiểm soát. Đám đông cư dân tràn lên
phía trước, chiếm ưu thế. Rồi cảnh sát tụ lại và đẩy lùi được họ.
Nhiều người ngã xuống, bị giẫm đạp, và đám xe cứu thương bồi
thêm vào tràng còi ò e xé tai trong khi lũ trẻ con kêu khóc như
ri, hoảng hốt vì bị tách khỏi bố mẹ.

Dân cư khu lều lán tan tác tơi tả sau đợt càn quét. Kiệt quệ, họ

chỉ biết trút hết nỗi thống khổ vào những tràng chửi rủa bất
lực. “Lũ súc sinh lòng lang dạ sói! Chả có tí công lý nào cho
người nghèo, không bao giờ! Bọn tao vốn đã gần trắng tay rồi,
giờ thì còn chẳng bằng trắng tay! Bọn tao đã làm gì nên tội, giờ
bọn tao biết đi đâu về đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.