CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 470

Đoàn xe ủi đã san bằng dãy lán tạm bợ và đang chuyển sang

khu nhà thuê giá cao, xe lùi lấy đà và tiến tới nghiến nát dãy
tường gạch. Om tịnh không cảm thấy gì – cái lán chẳng có chút
ý nghĩa nào đối với cậu, cậu thầm nghĩ. Có lẽ giờ bác cậu sẽ đồng
ý trở về với ông trẻ Ashraf. Cậu nhớ đến Maneck, mai sẽ qua
chơi. Cậu bật cười đau khổ khi nghĩ đến phải báo cho bạn bữa
tối đã không còn – lý do hủy là vì nhà của hai bác cháu đã bất
ngờ biến mất.

Chiếc loa của Hạ sĩ Kesar toang toang trong bóng chiều nhập

nhoạng: “Công việc sẽ tạm ngừng trong ba mươi phút. Nói thật,
dừng làm là để cho chúng bay cơ hội gom nhặt lại tài sản đấy.
Sau đó máy sẽ tiếp tục.”

Trong đám đông, tuyên bố trên được đón nhận với ít nhiều

khinh miệt – đó chỉ là một cử chỉ thiện chí từ cảnh sát để tránh
thêm rắc rối thôi. Nhưng đa phần đều mừng rỡ vì có cơ hội lấy
lại số của nả ít ỏi của mình. Một trường trườn bò moi móc hiện
ra trên đống đổ nát. Nó khiến Om nhớ đến cảnh lũ trẻ trên bãi
rác. Sáng nào đứng trên tàu cậu cũng trông thấy chúng. Cậu
quay lại với bác để góp mặt vào đám người tán loạn giữa những
phế tích.

Đoàn máy đã biến quang cảnh thân thuộc cùng cộng đồng

được tổ chức quy củ của nó thành một khoảng không xa lạ.
Những người đi tìm tài sản của mình không khỏi hoang mang.
Ô đất nào từng làm nền đỡ cho mái lều họ đã ở? Đống gỗ ván và
sắt vụn nào là của họ để mà bới tìm bây giờ? Những kẻ khác lại
biến hỗn loạn thành lợi thế, vơ vét hết những gì có thể, và xô
xát nổ ra vì những mảnh gỗ vỡ, tấm vải sơn rách, miếng nhựa.
Có kẻ định đánh thó cây đàn sứt mẻ của anh chàng chơi đàn
dạo, nhân lúc anh ta đang mải bới tìm quần áo. Anh chàng vớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.