CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 474

“Lâu lắm không nhìn thấy hai bác cháu,” ông ta nói. “Có nhận

được tin gì của Nawaz từ hồi bị cảnh sát bắt đi không?”

“Cảnh sát ư? Vì tội gì?”

“Buôn lậu vàng từ vùng Vịnh về.”

“Thật ư? Ông ta làm thế thật à?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Ông ta chỉ là một tay thợ may, như các

anh thôi.” Nhưng Nawaz đã gây chuyện với một lão có con gái
sắp lấy chồng. Người đàn ông nọ vốn quen biết rộng, lần ấy đã
đặt ông ta một đơn hàng lớn, may đồ cưới cho cả gia đình kia.
Sau đám cưới, lão không chịu trả tiền, kêu là quần áo may
không vừa. Nawaz ra sức đòi nhưng chỉ công toi, rồi biết được
địa chỉ cơ quan của lão kia. Ông ta tìm đến đó, cốt làm lão kia bẽ
mặt với đồng nghiệp. “Và đó là sai lầm lớn. Lão khốn trả thù.
Ngay đêm đó cảnh sát đến bắt Nawaz.”

“Cứ thế mà bắt thôi? Sao họ có thể tống một người vô tội vào

tù? Lão kia đúng là đồ khốn nạn.”

“Dưới Tình trạng khẩn cấp, mọi thứ đảo lộn hết cả. Đen có thể

biến thành trắng, ngày có thể chuyển sang đêm. Chỉ cần có
quan hệ với một ít tiền, tống người khác vào tù là chuyện dễ
như trở tay. Thậm chí còn có một bộ luật mới gọi là MISA để
giúp đơn giản hóa toàn bộ thủ tục cơ mà.” “MISA là cái gì?”

“Luật đảm bảo… cái gì đấy, với an ninh… gì đấy, tôi không

rõ.”

Hai người thợ may uống nốt trà và ra về cùng đống hành lý.

“Tội nghiệp Nawaz,” Ishvar nói. “Không hiểu ông ta có thật sự
mưu toan chuyện gì phi pháp không.”

“Dám lắm,” Om nói. “Chả phải vô cớ mà người ta bắt người bỏ

tù. Cháu chưa bao giờ thích lão. Nhưng giờ ta tính sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.