CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 479

những thang, xô, chổi, bay, sọt, trên người phả ra mùi nhà mới
sơn.

Hai người thợ lên tàu lúc sáu rưỡi. Họ đến nhà Dina lúc bảy

giờ. Cô khoác vội chiếc áo dài ra ngoài áo ngủ và ra mở cửa.

“Sao sớm thế?” Thật đúng là, cô thầm nghĩ – mặt trời còn

chưa ló, giặt giũ rửa ráy chưa làm, bữa sáng cho Maneck chưa
nấu, thế mà bác cháu họ đã lù lù ở đây, chờ việc.

“Rốt cuộc tàu cũng chạy đúng giờ. Nhờ Tình trạng khẩn cấp,”

Om nói, tự thấy mình thông minh quá đỗi.

Cô kết luận, lời cắt nghĩa trơ tráo nọ được vẽ ra cốt để chọc

giận cô. Rồi Ishvar chen vào xoa dịu: “Thêm giờ làm là thêm váy,
cô Dina nhỉ?”

Quả vậy. “Nhưng còn đống hành lý kềnh càng này là sao?”

“Tối nay chúng tôi phải mang cái này đến cho một người bạn.

A, Maneck. Suýt nữa tôi quên mất. Cậu phải thứ lỗi cho bác cháu
tôi, hôm nay không thể làm bữa tối mời cậu được.

Vừa có việc rất gấp phát sinh.”

“Không sao,” Maneck nói. “Để lúc khác vậy.”

Cô bắt họ bỏ chiếc rương và bọc chăn chiếu bên cửa. Trong đó

ắt hẳn lúc nhúc chấy rận, cô tin thế. Và cách cư xử của họ có gì
đó rất đáng ngờ. Nếu có việc gấp, họ có thể tạt qua nhà người
bạn luôn lúc này. Nhất là khi họ đi sớm đến thế. Nhưng chí ít lời
mời Maneck đến ăn cơm tối đã bị hủy, thật nhẹ người.

Suốt ngày hôm đó, Ishvar không còn là con người chín chắn

thường ngày nữa, và có một lần, ông suýt nữa ghép phần thân
trước vào mặt sau chân váy. “Dừng tay!” Cô hét lên đúng lúc kim
chạy đường chỉ đầu tiên. “Anh, Ishvar ư? Nếu là Omprakash thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.