CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 481

“Có thể cô ấy sẽ giúp chúng ta.” “Bác cứ mơ đi,” Om nói.

Một đội thợ đang lắp hai tấm pa-nô mới, mỗi tấm một bên lề

đường. Họ dán mặt thủ tướng lên bảng, rồi bàn bạc về thông
điệp đi kèm. Có rất nhiều câu có thể chọn. Họ mở các cuộn biểu
ngữ và trải ra vỉa hè để xem xét, lấy đá chặn bốn góc.

Đám công nhân không hẹn mà cùng ngả sang khẩu hiệu thứ

nhất: THÀNH PHỐ THUỘC VỀ CÁC ANH CHỊ EM! HÃY GIỮ NÓ
SẠCH ĐẸP! Câu thứ hai hơi gây bối rối. Đội trưởng muốn dùng
câu THỨC ĂN CHO NGƯỜI ĐÓI! NHÀ CỬA CHO NGƯỜI VÔ GIA
CƯ! Các nhân viên của anh ta khuyên dùng câu khác sẽ thích
hợp hơn; họ tiến cử câu ĐẤT

NƯỚC ĐANG TRÊN ĐÀ TIẾN!

Hai người thợ may đứng chờ đến khi công cuộc lắp đặt hoàn

tất. Đám đông vỗ tay hoan hô khi bộ khung khổng lồ được dựng
lên. Chân trụ được đóng vào lỗ cọc, gia cố bằng giằng chéo, còn
đất được nện chặt lại. Một người nhờ Om đọc hộ chữ viết trên
hai tấm pa-nô. Om nói cho ông ta nghe. Người kia ngẫm nghĩ
một lúc, rồi lắc đầu bỏ đi, miệng lẩm bẩm rằng lần này chính
phủ đã hóa rồ thật rồi.

“Tôi biết thế nào các anh cũng quay lại,” Dina nói. “Các anh

để quên chiếc rương rồi.” Họ lắc đầu, và cô nhận ra họ trông
thật hoảng hốt và kiệt quệ. “Có chuyện gì vậy?”

“Một chuyện bất hạnh ghê gớm vừa đổ lên đầu bác cháu

tôi,”Ishvar nói.

“Vào nhà đi. Hai bác cháu có muốn uống tí nước không?”

“Vâng, cô cho chúng tôi xin.” Maneck rót nước vào hai chiếc

cốc riêng mời họ. Họ uống cạn và quệt môi.

“Cô Dina, bác cháu tôi đen đủi quá. Chúng tôi cần cô giúp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.