CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 493

giúp thế nào kia chứ? Cứ thế mà lao ra chẳng nói năng gì, làm cô
trông chẳng khác nào một kẻ không có trái tim.

“Đây, chỗ ngủ mới của bác cháu tớ,” Om nói, và giới thiệu ông

bảo vệ. “Chủ nhà mới của bọn tớ.”

Ông kia cười ồ, đoạn vẫy tay gọi họ vào bậu cửa. Cả bọn ngồi

chen vai thích cánh trên bậc cấp, hút thuốc và nhìn phố xá. “Ây
dà, tôi là chủ nhà kiểu gì không biết? Tôi còn không đảm bảo
nổi một giấc ngủ đêm tròn trịa.”

“Đâu phải lỗi do chú,” Om nói. “Tại mấy thứ bệnh tật đó thôi.

Đã thế, cháu lại mơ thấy ác mộng suốt nữa chứ.”

“Bác cũng vậy,” Ishvar nói. “Đêm nào cũng đầy tiếng động với

các hình thù rồi bóng đen. Sợ thật.”

“Có tôi cầm gậy ngồi đây rồi,” ông bảo vệ nói. “Có gì phải sợ

đâu?”

“Khó cắt nghĩa lắm,” Ishvar vừa nói vừa ho khạc và dụi tắt

điếu thuốc của mình.

“Ta nên về quê thôi,” Om nói. “Cháu chán sống thế này lắm

rồi, cứ bò hết từ rắc rối này đến phiền toái khác.”

“Mày muốn chạy vào tròng phỏng?” Ishvar bóp chặt đầu điếu

thuốc cuốn để chắc chắn lửa đã tắt, rồi bỏ lại vào bao. “Kiên
nhẫn đi, ông cháu. Khi nào đến lúc, ta sẽ quay về.”

“Nếu thời gian là một súc vải,” Om nói, “cháu sẽ cắt hết

những mảnh xấu đi. Tỉa hết những đêm đáng sợ và máy các
mảnh đẹp lại với nhau, làm thời gian trở nên dễ chịu hơn. Sau
đó cháu có thể khoác nó lên người như một cái áo choàng, sống
vui vẻ suốt đời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.