CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 517

ẵm ngửa. “Một đứa trẻ con tàn tật, miệng vẫn còn ngậm ti, xin
được của thiên hạ vô khối tiền. Suốt những năm ấy, tôi được bú
sữa từ không biết bao nhiêu bầu vú mà kể.”

Lão nở nụ cười ranh mãnh. “Giá mà giờ tôi vẫn được các bà

các cô bế ẵm, mồm ngậm cái núm vú thơm ngọt của họ. Như
thế thích hơn nhiều so với việc lộc cộc lăn đi lăn lại cả ngày đến
dập cà, ê mông.”

Ishvar và Om ngớ ra, rồi bật cười nhẹ nhõm. Bước qua mặt

ông lão trên vỉa hè với một cái vẫy tay hay một đồng xu là một
chuyện; ngồi bên cạnh lão, mắt phải nhìn mãi những chỗ què
cụt của lão lại là chuyện khác, nặng nề lắm. Họ mừng là lão
cũng biết tếu táo như ai.

“Rốt cuộc khuôn mặt và vóc dáng trẻ con cũng bỏ tôi mà đi.

Tôi nặng lên, không ai bế nổi nữa. Đấy là lúc Ông trùm bắt tôi tự
đi ăn xin. Tôi phải lê xác khắp nơi. Bằng lưng ấy.”

Lão muốn biểu diễn, nhưng trong thùng xe chật ních chả còn

chỗ nào hở ra. Lão tả Ông trùm đã dạy lão các mẹo mực như thế
nào, hệt như lão đã huấn luyện những ăn mày khác. Tùy từng
người, ông ta lại dạy một phong cách khác nhau, mỗi trường
hợp nên làm thế nào thì ăn nhất. “Ông trùm hay đùa, là giá
chúng tôi có chỗ treo, ông đã phát bằng cho từng người rồi đấy.”

Hai người thợ may lại cười phá lên, còn lão ăn mày hớn hở

sung sướng ra mặt. Lão vừa khám phá ra ở bản thân một tài
năng mới. “Thế là tôi học cách trườn ngửa, dùng đầu và khuỷu
tay để lê. Đi chậm lắm. Đầu tiên tôi đẩy cái ống bơ lên trước, rồi
trườn theo sau. Hiệu quả lắm đấy. Ai nhìn thấy cũng vừa
thương hại vừa tò mò. Lắm đứa trẻ con tưởng đấy là trò chơi,
cũng cố bắt chước tôi. Có hai thằng con bạc ngày nào cũng cá
với nhau xem tôi mất bao lâu thì trườn đến cuối vỉa hè. Tôi giả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.