CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 522

trà làm niềm hãnh diện cho riêng mình. Ông trưởng làng chạy
ra chào gã Điều phối viên và hỏi han mấy câu thân thiện thường
thấy kiểu như các bác là ai, ở đâu, có việc gì, rồi ngỏ ý sẵn lòng
giúp đỡ và chỉ dẫn.

Gã Điều phối viên bảo ông ta hãy đi mà lo việc của mình, rồi

liệu đường mà lùa dân làng về nhà đi, nếu không cảnh sát sẽ ra
giải tán. Tự ái trước cử chỉ cục cằn nọ, đám đông bỏ đi.

Trà đã uống hết, những chiếc bát đất được trả lại cho người

chủ quán nước. Anh ta bắt đầu đập vỡ từng chiếc một theo lệ
thường. Thấy thế, theo bản năng, các cư dân vỉa hè vội ào tới để
can. “Ấy, khoan! Nếu anh không cần đến nữa, cứ để đấy chúng
tôi dùng cho!”

Nhưng gã Điều phối viên cấm tiệt. “Ở chỗ các người sắp đến,

các người sẽ được cung cấp mọi thứ cần thiết.” Họ được lệnh
quay lại xe tải. Trong suốt giờ nghỉ, mặt trời đã lên quá ngọn
cây. Hơi nóng buổi sáng nhanh chóng chiếm lĩnh không gian.
Tiếng động cơ gầm rú khiến bầy chim sợ chết khiếp, xua chúng
rời rặng cây như một đám mây náo loạn.

Đến cuối ngày, xe tải dừng lại tại một dự án tưới tiêu, đến đây,

gã Điều phối viên cho cả chín mươi sáu con người xuống xe. Chủ
dự án đếm đủ đầu người, rồi kí vào hóa đơn giao hàng. Khu
công trường có bảo vệ riêng, còn xe jeep của cảnh sát ra về.

Đội trưởng đội bảo vệ ra lệnh cho chín sáu con người dốc hết

túi quần túi áo, mở hành lý, bày mọi thứ lên mặt đất. Hai gã
thuộc hạ của hắn đi dọc hàng người, giơ tay lần khắp áo quần để
khám người và kiểm tra đống đồ đạc. Chuyện này lẽ ra chẳng
mất thời gian mất, bởi phân nửa người trong số này đều là ăn
mày khố rách áo ôm còn của nả thì chẳng có là bao. Song trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.