CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 524

vài phút để mô tả chương trình hào phóng mà chính phủ mới
đề ra để cải thiện cuộc sống cho người nghèo và vô gia cư. “Vì
vậy tôi hi vọng các anh chị em sẽ tận dụng được lợi ích của kế
hoạch này. Hôm nay vẫn còn hai giờ công nữa, nhưng các anh
chị em có thể nghỉ. Từ sáng mai, mọi người sẽ bắt đầu công việc
mới.”

Có người hỏi lương là bao nhiêu, trả theo ngày hay theo tuần.

Gã đốc công quệt mồ hôi trên mặt, thở dài, và nói lại: “Anh

không hiểu những gì tôi vừa nói à? Anh sẽ có thức ăn, nhà ở,
quần áo. Lương đấy chứ gì nữa.”

Hai người thợ may nhích lên phía trước, những muốn trình

bày về sự có mặt tình cờ trong dự án tưới tiêu này. Nhưng hai
cán bộ đã tới trước mặt viên đốc công trước và dẫn ông ta đi
họp. Ishvar quyết định không đuổi theo ông ta nữa. “Ta nên chờ
đến sáng mai thì hơn,” ông nói nhỏ với Om. “Bây giờ ông ta
đang rất bận, khéo ông ta nổi cáu mất. Nhưng rõ ràng cảnh sát
đã bắt nhầm bác cháu ta. Đây là chỗ cho người thất nghiệp. Khi
biết ta có nghề may, họ sẽ thả cho ta đi ngay.”

Một số người đánh liều nằm xuống bên trong lán. Những

người khác trải chiếu bên ngoài. Bị nung dưới ánh mặt trời suốt
một ngày dài, bốn bức tường tôn giam hãm hơi nóng khủng
khiếp. Khoảng bóng râm hắt xuống từ tấm tôn dợn sóng mát
mẻ hơn nhiều.

Khi trời nhập nhoạng, một hồi còi vang lên, công nhân nghỉ

tay lục tục ra về. Ba mươi phút sau, còi lại kêu, họ kéo nhau tới
khu bếp ăn của trại. Những người mới đến được gọi đi cùng. Họ
xếp hàng trước bếp ăn để nhận phần của mình: súp đậu chay và
bánh chapati, kèm một quả ớt xanh.

“Súp đậu này toàn nước thôi,” Om nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.