CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 525

Gã cấp dưỡng nghe thấy, lập tức nổi cơn tự ái. “Mày tưởng

chỗ này là chỗ nào, cung điện nhà bố mày phỏng?” “Đừng có lôi
bố tôi ra,” Om sửng cồ.

“Thôi thôi, ta đi nào,” Ishvar vừa nói vừa kéo thằng cháu đi.

“Ngày mai ta sẽ báo cho trưởng trại về nhầm lẫn của cảnh sát.”

Họ kết thúc việc ăn uống trong im lặng, tập trung vào những

hiểm họa ẩn tàng trong thức ăn như bao người khác. Bánh
chapati làm bằng thứ bột mì đầy sạn. Bữa ăn liên tục bị gián
đoạn vì hết người này đến người kia nhổ ra những hạt sỏi nhỏ
và những vật thể lạ khác. Những mảnh nhỏ hơn không được
phát hiện kịp thời bị nghiền nát luôn cùng thức ăn.

“Lẽ ra họ phải có mặt từ một tiếng trước rồi,” Dina nói với

Maneck khi bữa sáng đã xong xuôi.

Cô ấy lại kiếm chuyện với hai người thợ tội nghiệp rồi đây,

cậu nghĩ bụng, đoạn gom mấy cuốn sách cậu cần cho giờ học
trên lớp. “Chỉ là việc khoán thôi mà, có quan trọng đến thế
không ạ?”

“Cháu thì biết gì về chuyện làm ăn? Đã có bố mẹ trả các loại

phí và gửi tiền tiêu vặt hàng tháng cho cháu rồi mà. Cứ chờ đến
lúc cháu phải tự kiếm tiền khắc biết.”

Buổi chiều, khi cậu đi học về, cô đang đi đi lại lại trước cửa.

Ngay giây phút chiếc chìa khóa hơi cong vênh của cậu lạch xạch
tra vào ổ, cô vặn nắm đấm mở luôn. “Cả ngày chả thấy tăm tích
họ đâu,” cô than thở. “Dì không hiểu lần này họ sẽ viện lý do gì
đây. Một cuộc mít tinh khác của thủ tướng chăng?”

Buổi chiều càng trôi về tối, giọng lưỡi mỉa mai của cô dần bị

gạt bỏ bởi nỗi hoang mang. “Hóa đơn tiền điện sắp đến hạn rồi,
cả tiền nước nữa. Thực phẩm cũng phải mua. Còn Ibrahim sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.